"Em đi thẳng dọc theo con đường này, rất nhanh sẽ thấy biệt thự, đi tìm bọn Phi Ưng tới đây."
Viêm Dạ Tước nhỏ giọng nói bị gió tuyết thổi tan, nhưng rõ ràng tiến vào trong lỗ tai Trình Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống, bão tuyết làm cô cóng
đến cứng ngắc, trong lúc nhất thời cô nói không ra lời, chỉ có thể lắc
đầu không ngừng, cô không cần đi, nếu bỏ Viêm Dạ Tước ở nơi này, anh hôn mê bất tỉnh, có người tới thì làm thế nào?
Trình Du Nhiên cong người xuống, một tay ôm lấy bên eo anh, muốn đỡ anh dậy.
Viêm Dạ Tước thấy lại đẩy cô ra, lạnh giọng ra lệnh: "Đi!"
Trình Du Nhiên bị đẩy, không tìm được trọng tâm liền té xuống mặt tuyết, Viêm Dạ Tước dựa vào cây khô, lạnh lùng nhìn cô, cố sức nói: "Em liên
tục đứng không vững, còn muốn mang theo tôi đi? Vậy sẽ chỉ trở thành
gánh nặng cho tôi thôi! Đi đi!"
Âm thanh của anh càng ngày càng thấp, dưới trời băng đất tuyết, lại tiêu hao thể lực, cho nên, anh có lẽ đã không thể tranh cãi những thứ này
với cô nữa.
Chớ nói chi là còn có thể bảo vệ cô, chỉ có cô đi trước, nói không chừng còn có thể cứu hai người.
Trình Du Nhiên làm sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời Viêm Dạ Tước, cô nhanh chóng bò dậy trong đất tuyết, cũng không có tức giận bởi vì
lời của anh, mà đi tới trước mặt anh, môi cóng đến cứng ngắc, kiên nghị
nói: "Tôi không đi!"
Mặt Viêm Dạ Tước tức giận, biết cô quật cường, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc quật cường.
Song chuyện Trình Du Nhiên quyết định, cũng sẽ không thay đổi, cô ngồi
xổm xuống, nhìn mặt anh tái nhợt, nói từng chữ từng câu: "Anh nói không
bỏ lại tôi, tôi cũng vậy, chết cũng không bỏ lại! Cho nên, hoặc là chúng ta cùng đi ra khỏi đây, hoặc là chúng ta cùng nhau ở chỗ này!"
Cô kiên định khiến mặt Viêm Dạ Tước cứng đờ trong nháy mắt, tâm ngẩn ra, bất đắc dĩ khạc ra: "Thật là một cô gái cố chấp."
"Đây chính là học theo anh." Trình Du Nhiên kéo ra một nụ cười đẹp mắt,
nhưng cô không biết, lời của cô..., cô cười, trong nháy mắt hòa tan một
người đàn ông lạnh lẽo, ấm áp chưa bao giờ có dâng lên ở đáy lòng, Viêm
Dạ Tước vươn tay, theo thói quen bao trùm đỉnh đầu của cô, trầm giọng
nói: "Em cũng chỉ biết học những thứ này?"
"Yên tâm, về sau tôi học nhiều hơn." Trình Du Nhiên đưa tay nắm lấy tay
anh, một tay để ngang sau lưng cô, hỏi: "Có thể đứng lên chứ?"
Viêm Dạ Tước không nói gì, dưới sự chống đỡ của cô chậm rãi đứng lên,
nhưng nhìn lại cố hết sức, Trình Du Nhiên nhìn anh, muốn mở miệng hỏi.
"Đi." Âm thanh trầm thấp cắt đứt lời cô muốn hỏi, gật đầu một cái, tiếp tục đi tới phía trước mặt.
Bầu trời, tuyết lại bắt đầu rơi, vốn là bầu trời không mây xanh thẳm,
phủ một tầng trắng mờ mịt, đỉnh núi trở nên vắng vẻ, tất cả hình như hỗn độn.
Trình Du Nhiên gian nan đỡ Viêm Dạ Tước, cô càng ngày càng lạnh, nhưng cô lại tự nói với mình không phải sợ.
"Viêm Dạ Tước, anh có khỏe không?" Trình Du Nhiên dời ý nghĩ của mình đi chỗ khác, hỏi anh.
"Ừ." Anh trầm thấp trả lời ở bên tai cô, âm thanh càng ngày càng thấp.
Điều này làm cho Trình Du Nhiên lo lắng, vội vàng nói: "Viêm Dạ Tước, chúng ta nói chuyện một lát, anh ngàn vạn lần đừng ngủ."
"Em muốn nói gì?" Âm thanh mang theo một tia suy yếu.
"Hãy nói về anh, chuyện muốn làm nhất là gì?"
"Không có." Viêm Dạ Tước nói rất bình thản, xác thực, từ nhỏ đến lớn anh cũng không có cái gì phải làm, chỉ có bọn họ muốn anh làm.
"Trả lời không có việc làm, anh thật đúng là kỳ quái." Trình Du Nhiên
nói, nhưng bởi vì đỡ anh nên bước chân càng ngày càng nặng nề.
Hô hấp của Viêm Dạ Tước cũng trở nên hơi yếu, là ý chí đang chống đỡ
anh, anh quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, nói: "Vậy em nói về mình
đi."
"Tôi? Tôi muốn nhất chính là cầm bằng tốt nghiệp." Cô cũng không tin tà
ma, tất cả mọi người cho là cô không lấy được bằng tốt nghiệp, nhất định phải cầm tấm bằng hồng thông đỏ đó cho bọn họ nhìn coi, hừ, hậu quả xem thường Trình Du Nhiên cô rất nghiêm trọng.
"Cái này tôi giúp em, mười bản có đủ hay không?" Viêm Dạ Tước nói nghiêm trang.
Trình Du Nhiên thiếu chút nữa liền bị lời anh nói làm cho tức chết, lại
không tin mình, Trình Du Nhiên liếc anh một cái, nói: "Chớ xem thường
tôi...tôi muốn tự mình lấy."
"Ừ." Viêm Dạ Tước ừ, Trình Du Nhiên lập tức kêu lên: "Không thể ngủ, tôi còn chưa nói xong việc tôi muốn làm."
"Còn có cái gì?"
"Chính là học Trung y, tốt nhất tôi có thể di giống như trên tivi, chợt
gặp gỡ một ông lão thâm sơn, truyền thụ y thuật Hoa Đà cho tôi." Từ nhỏ
cô đã học sở trường dùng dao, nhưng cô vẫn rất thích Trung y, bác đại
tinh thâm, đây cũng là mẹ từng nói với mình, cô vẫn nhớ.
"Còn gì nữa không?"
"Chính là ăn được, ngủ được, còn có chính là mang Tiểu Nặc đi du lịch."
Những thứ này đều là cuộc sống Trình Du Nhiên muốn nhất vì không cần lo
lắng, dĩ nhiên, không thể thiếu con trai bảo bối, Trình Du Nhiên quay
đầu nhìn anh, nói: "Còn có chính là. . . . . . Viêm Dạ Tước, anh làm sao vậy?"
Cô vốn còn muốn nói, nhưng lại thấy Viêm Dạ Tước dần dần khép mắt lại, cô kinh hoảng kêu anh một tiếng: "Viêm Dạ Tước."
"Trình Du Nhiên, nói cho tôi biết. . . . . ." Giọng Viêm Dạ Tước càng
ngày càng thấp, nhìn Trình Du Nhiên, hỏi: "Ba Tiểu Nặc là ai?"
"Vậy anh mở mắt, tôi liền nói cho anh biết, tuyệt đối bất ngờ!" Trình Du Nhiên bị thân thể nặng nề của anh áp đến, té ngã ở trên đất tuyết, cô
nhanh chóng bò dậy, không ngừng lay bả vai Viêm Dạ Tước, gương mặt tuấn
tú trắng bệch, lạnh lẽo, mặt mày mất kiên quyết dọa người ngày xưa.
Trình Du Nhiên khẩn trương không thôi, sờ sờ mặt anh, cảm thấy anh mất
nhiệt độ cực nhanh, tiếp tục như vậy, sinh mạng sợ rằng khó giữ được.
Nên làm cái gì? Trình Du Nhiên vừa gọi anh, vừa nằm trên người anh, lục
lọi bình rượu mạnh: "Viêm Dạ Tước, anh tỉnh lại, không phải anh muốn
biết ba Tiểu Nặc là ai sao?"
Cô tìm được bình rượu trong túi anh, lập tức mở nắp ra, cẩn thận đem rượu nước đổ vào trong môi anh.
"Viêm Dạ Tước, nhanh uống một chút." Cô đem rượu rót vào trong miệng
anh, làm thế nào cũng không vào được, đưa tay không ngừng lau dịch rượu
chảy ra khóe miệng.
Nước mắt ở khóe mắt cô rơi xuống, xuống tuyết, cô thế nhưng chảy nước mắt.
Trình Du Nhiên đổ rượu vào trong miệng mình, hôn đôi môi anh lạnh như
lưỡi dao, mớm từng giọt cho anh, cho đến khi tất cả chất lỏng trong môi
cô đưa vào cổ họng của anh, cô mới thở dài một hơi, lặp lại động tác đút rượu, nhưng vẫn không thấy anh có dấu hiệu ấm áp.
Đôi tay cô bưng lấy mặt Viêm Dạ Tước, có chút run rẩy, ngay cả thanh âm
cũng trở nên run rẩy: "Viêm Dạ Tước, anh tỉnh đi, anh tỉnh lại tôi sẽ
nói cho anh biết ba Tiểu Nặc là ai? Có được hay không?"
Anh không có động tĩnh, Trình Du Nhiên xoa xoa khuôn mặt lạnh băng của
anh, mang theo tiếng nghẹn ngào, nói: "Anh không thể có chuyện, bởi vì,
anh chính là ba Tiểu Nặc, anh chính là, sáu năm trước. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...