Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Trình Du Nhiên đi vào gian phòng, cẩn thận quan sát bố trí bên trong căn phòng, phong cách chủ nghĩa duy mỹ cổ điển mặc dù tráng lệ nhưng lại
không che đậy được vẻ âm trầm.

Trong thời gian ngắn, thứ gì tựa như tia chớp chạy như bay từ trong nhà
tới đây, khi Trình Du Nhiên thấy rõ ràng, vật này đã đứng chỗ cách cô
không xa, nhỏ giọng kêu, ưu nhã vung vẩy cái đuôi, sau khi Trình Du
Nhiên thấy rõ ràng đây là cái gì, thiếu chút nữa bị sợ đến chân nhũn ra, một con vật to lớn nhìn như Husky lại tựa như chó săn, không, nó cũng
không phải chó, mà là một con sói xinh đẹp.

Nó đang nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến là cô đây, lộ ra ánh
mắt kỳ quái, trừng mắt nhìn, mặc dù thoạt nhìn cũng không hung dữ hung
hãn, nhưng đủ để cho hai chân Trình Du Nhiên phát run lên.

Chắp tay trước ngực, cười cứng ngắc, "Ha ha, sói đại ca, đi nhầm cửa mà thôi, chớ để ý, tôi lập tức rời đi, gặp lại ——"

Trình Du Nhiên di động từng bước một về phía sau, nghĩ thầm chỉ cần di
động đến cửa thì cô sẽ lợi dụng kỹ thuật chạy trốn cao siêu của mình để
lách người, vậy mà, thời điểm cô lui về phía sau đến bước thứ ba, con
sói này chợt trở nên hung ác, hít hà, trong nháy mắt chuẩn bị công kích, chân sau đạp một cái, đang muốn nhào qua hướng Trình Du Nhiên.

"Lợi Ân!" Một giọng trầm thấp vang lên ở trong phòng, chỉ thấy con sói
này chợt ngưng động tác, nhe răng trợn mắt nhìn cô, làm ra tư thái công
kích, vòng hai vòng tại chỗ.

Lợi Ân liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên, quay đầu lại cắn cái đuôi liền chạy hướng người đi ra từ phòng tắm, người đi ra chính là Viêm Dạ Tước, tóc
xanh đen hơi ươn ướt tán loạn trên khuôn mặt cao quý, khăn tắm vây quanh hông thon dài bền chắc, tản ra sức quyến rũ phái nam không cho phép

người nhìn thẳng, tựa như một con dã thú đi ra từ nhà tù.

Viêm Dạ Tước đi tới ghế da đen ngồi xuống, Lợi Ân thấy chủ nhân, tinh
thần vì đó mà vui vẻ, cái đuôi vỗ mạnh mà có lực vào trên thảm trải sàn, sau đó hưng phấn ngẩng cao đầu lên, đi về phía Viêm Dạ Tước, cả người
còn lộ ra thú tính hung ác.

Trình Du Nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, thế mới biết địa phương mình
tiến vào là phòng của Viêm Dạ Tước, hơn nữa, trong phòng người đàn ông
này còn nuôi một con sói nguy hiểm, nghĩ thầm, nên tế nhị tránh mau, nếu không, sợ rằng con sói này lại chạy tới.

Trình Du Nhiên xoay người, vừa mới đi một bước đã bị một giọng nói trầm thấp gọi lại, "Tới đây!"

Gọi cô qua? Hiện tại cô đói không chịu nổi, tìm cái gì ăn rồi nói, Trình Du Nhiên tiếp tục cất bước.

"Lão đại Viêm, hiện tại cũng khuya lắm rồi, tôi muốn ăn cơm, cũng muốn
ngủ ——" Trình Du Nhiên còn chưa nói hết, đã dừng bước cứng ở tại chỗ,
nhìn Lợi Ân đột nhiên bay đến trước mặt cô cười toe toét nhe răng nanh
hướng mình, lại bị hù hú vía, cũng không dám tiến lên trước một bước,
lập tức xoay người, cười nói: "Ăn cơm, ngủ, cái này đều là chuyện nhỏ,
ngày mai làm cũng giống vậy, lão đại Viêm, anh có cặn dặn gì?"

Lúc này, Trình Du Nhiên cô còn có lựa chọn khác ư? Bình sinh chỉ sợ động vật dạng nhỏ, nếu có thể, cô thật muốn cho người này một viên thuốc
ngủ.

Trong lòng phẫn hận, người đã đi tới trước mặt Viêm Dạ Tước, mà con sói
gọi là Lợi Ân kia cũng bày cái mông, dừng ở bên cạnh Trình Du Nhiên, tựa như đang giám thị cô.

Trình Du Nhiên cúi đầu nhìn Viêm Dạ Tước, nửa người trên còn quấn băng
vải, hai hàng lông mày dày đậm hạ xuống, hai mắt nhắm nghiền, dưới sống
mũi cao thẳng có đôi môi mỏng hấp dẫn mím chặt thành đường thẳng, chợt
động nhỏ nhẹ, nói: "Đổi thuốc cho tôi, cái hòm thuốc ở ngăn kéo thứ hai
trước mặt."

Trình Du Nhiên nhìn người đàn ông không nhúc nhích một chút, lại nhìn
con sói chỉ nhìn mình chằm chằm, không thể làm gì khác hơn là ngoan
ngoãn đi tới ngăn kéo trước mặt lấy hòm thuốc ra, sau đó lộn trở lại,
ngồi xuống ghế nhỏ ở bên cạnh, lấy rượu cồn cùng băng vải, nhìn vết
thương dính vào nước, nhíu nhíu mày, nói nghề nghiệp: "Nếu như anh không yêu mến thân thể của mình, cho dù giữ tôi lại bên cạnh, cũng không thể
nào cứu được anh, tôi cũng không phải là cái gì cũng có thể trị, cho dù
có thể, bệnh nhân. . . . . ."

Trình Du Nhiên hoàn toàn biến thành một vị bác sỹ chuyên nghiệp, đang dạy dỗ bệnh nhân của mình tức trách không xong.

Nhưng còn chưa có nói xong, lời nói của Viêm Dạ Tước đã cắt ngang lời cô, "Em đang quan tâm tôi ư?"

Giọng nói của anh rất thấp, một cái tay lớn vuốt ve Lợi Ân, chậm rãi

quay đầu, nâng tròng mắt mầu mực, mặt cách Trình Du Nhiên vài centimet,
khiến cho cô cảm nhận được hơi thở anh phả ra, sợ hết hồn, muốn thoát
đi, cười lúng túng, "Thuốc đã bôi xong, lão đại Viêm ngủ ngon."

Lúc này còn không đi, cô sợ sẽ bị không khí này làm cho thần kinh không
thông, anh có yêu thân thể của mình hay không thì cũng chẳng liên quan
tới cô!

Song vào thời khắc Trình Du Nhiên đứng lên, lúc xoay người rời đi, một
giây kế tiếp không phòng bị chút nào đã bị anh dùng sức lôi kéo ——

Cả người ngã ngồi ở trên đùi anh, thân thể dính vào lồng ngực anh, đột nhiên thở hốc vì kinh ngạc, muốn bò dậy.

Nhưng không ngờ, bị bàn tay có lực của anh nhấn một cái, nhìn qua tựa như Trình Du Nhiên chủ động hôn, vừa vặn để cho anh hôn.

"Ưmh ——"

Trình Du Nhiên mở to mắt, đôi tay chống đỡ trước lồng ngực anh, muốn
tránh thoát nhưng cô vĩnh vi đều dự tính sai, ở trước mặt Viêm Dạ Tước,
hơi sức của cô giống như là Tiểu Bạch Thỏ đối nghịch sư tử, cho dù anh
bị thương, cô cũng không thể địch nổi sức lực của anh.

Trong lúc anh đụng phải cô, nháy mắt cái mùi này, cảm giác này thế nhưng lại quen thuộc như vậy, bá đạo chiếm cứ cô không thả, đầu lưỡi nhanh
chóng chui vào chỗ sâu, mút thỏa thích vẻ trẻ trung hương vị ngọt ngào,
Trình Du Nhiên bị hơi thở của anh xâm chiếm, phản kháng càng ngày càng
nhỏ, cô nhíu nhíu mày, mình thật là hỗn loạn.

Lợi Ân đứng ở tại chỗ, cắn cái đuôi, trơ mắt nhìn chủ nhân, từ lúc còn
rất nhỏ đã theo chủ nhân, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chủ nhân đến
gần một cô gái, lần đầu tiên hôn một cô gái, ngay cả quản gia đang muốn
đi tới cũng dừng bước ở cửa, đây cũng là lần đầu ông ta nhìn thấy.


Viêm Dạ Tước rốt cuộc buông lỏng Trình Du Nhiên ra, cô vô lực dính vào
lồng ngực của anh, còn chưa thở gấp xong, liền nghe được Viêm Dạ Tước
thản nhiên hướng cạnh cửa nói: "Đi vào."

Lúc này, quản gia bưng bữa ăn đi vào, Trình Du Nhiên lúng túng cũng
không dám ngẩng đầu, quản gia cũng rất thức thời, lập tức để bữa ăn
xuống rồi đi ra.

"Không phải đói bụng ư? Ăn một chút gì đi." Viêm Dạ Tước nhìn bàn ăn hình tròn cách đó không xa, nói.

Mặt Trình Du Nhiên còn hơi ửng đỏ, nhanh chóng nhảy khỏi ngực anh, đi
tới chỗ bàn ăn, lòng cô bắt đầu nhốn nháo, mình thế nhưng không có tiền
đồ như vậy, haizz, bác sỹ này, cô thật đúng là không dễ làm.

Khi một tay cô nắm lấy một cái đùi gà, mắt con sói gọi là Lợi Ân nhìn
cô, rất rõ ràng, nó coi trọng thức ăn trong tay cô, kỳ thực, cô không
biết là, sau khi chủ nhân hôn cô, nó mới có thể trở nên hiền hòa như
vậy.

Trình Du Nhiên bị nó giật dây ba phát bằng ánh mắt, cuối cùng bỏ thứ yêu thích ném đùi gà cho nó, "Tao cho mày ăn, mày cũng đừng xấu với tao nữa nhé."

Nó giống như nghe hiểu được lời cô nói, bắt lấy đùi gà xong thì đi tới ổ của mình.

Trình Du Nhiên thở dài một cái, rốt cuộc cũng rời đi, tự mình lấy thêm
một bát cháo uống, lúc này, Viêm Dạ Tước cũng đến ngồi bên cạnh, nhìn
cô, hỏi: "Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận