"Viêm Dạ Tước, cậu thật là ác độc!" Hai mắt Đường Nghiêu đỏ ngầu cơ hồ
muốn nhảy ra từ trong hốc mắt, cả người tức giận đến toàn thân phát run, mới vừa rồi ông ta vẫn còn khuyên con trai không cần hành động theo cảm tình, hiện tại đến phiên mình, thời điểm bùng nổ thế nhưng còn lợi hại
hơn so với con trai, nhưng mà ông ta quả thật bị lời nói của Viêm Dạ
Tước kích cho nổi giận: "Ngay cả lão già Viêm Lệnh Thiên cũng không dám
làm gì tôi, cậu thế nhưng muốn đá tôi ra khỏi Viêm bang?"
Những năm gần đây, Đường Nghiêu đã trải qua bao nhiêu mưa gió, vạn không ngờ đến người già năm lại bị một hậu bối uy hiếp, nói ông ta già rồi,
không phải là đang biến tướng nói muốn ông ta thối vị nhượng hiền sao? . Coi như năm đó bởi vì người nói chuyện Viêm bang, Viêm Lệnh Thiên cũng
không dám đối phó ông ta, hiện tại Viêm Dạ Tước thế nhưng muốn xuống tay với ông ta, thật chẳng lẽ cho là ông ta dễ bắt nạt.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước không có một tia xao động, quả
thật, bày ra lần nổ tung này cũng không phải Viêm Hạo Thừa, nhưng nếu
người của bọn họ có thể chạy tới nhanh như vậy, hiển nhiên biết một chút nội tình, mặc dù anh không xảy ra việc gì, nhưng Trình Du Nhiên bị
thương, cho nên bọn họ nhất định phải trả giá thật lớn.
"Tước, không cần tôi nói, chú cũng có thể hiểu được có người mượn lần
tập kích này tới phá hư quan hệ giữa anh em chúng ta." Viêm Hạo Thừa
cũng đã thấy được Trình Du Nhiên nằm dưới đất, anh ta cũng không có tinh mắt như Viêm Dạ Tước, thấy cô nằm trên mặt đất còn tưởng rằng chết, đây chính là chỗ hiểm của Viêm Dạ Tước, đối mặt với khí thế của Viêm Dạ
Tước liền yếu đi ba phần, cắn răng nói: "Trừ chuyện vừa rồi, bất kỳ điều kiện gì tôi đều có thể đồng ý chú, hơn nữa tôi cam đoan với chú, nhất
định bắt được hung thủ cho chú và Trình tiểu thư một cái công đạo."
Hung thủ nhất định phải bắt, toàn bộ thế giới bang phái cùng gia tộc lớn nhỏ hận thấu xương đối với Viêm Dạ Tước, đến lúc đó tùy tiện tìm một là xong.
"Ai làm, tôi tự nhiên sẽ tìm tới cửa." Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Viêm
Dạ Tước lóng lánh ánh lạnh: "Đường Nghiêu, nhất định phải đi."
"Viêm Dạ Tước, mười mấy người chúng tôi còn sợ ba người các anh hay
sao?" Một thuộc hạ áo đen bưng súng máy, cười lạnh liên tục, quay đầu
lại nói với Viêm Hạo Thừa: "Thiếu gia, Viêm Dạ Tước không biết điều như
vậy, chúng ta cần gì phải khách khí với anh ta, dù thế nào đi nữa bọn họ đã nhận định là do chúng ta làm, dứt khoát thần không biết quỷ không
hay đưa bọn họ đi, cũng tránh chịu sự uy hiếp của anh ta."
Vẻ mặt Viêm Hạo Thừa khẽ biến, chỉ là lập tức hủy bỏ cái ý nghĩ này, đề
nghị của thuộc hạ mặc dù rất làm cho người ta động lòng, nhưng hệ số
nguy hiểm bây giờ quá lớn, không nói người của Viêm Dạ Tước có thể đột
nhiên chạy tới hay không, riêng ba người hiện tại cũng chưa hẳn có thể
lưu lại toàn bộ, đến lúc đó chẳng những gánh vác tội danh anh em tương
tàn, cũng hoàn toàn trở mặt với Viêm Dạ Tước, đây tuyệt đối không phải
lựa chọn của người luôn luôn cẩn thận như anh ta.
Chỉ là, không giết những người này, thật chẳng lẽ đồng ý điều kiện kia
của Viêm Dạ Tước, ông Đường là trợ thủ lớn nhất của anh ta ở Viêm bang,
không có vị trí trưởng lão, cơ hội anh ta trở thành người nói chuyện
cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, âm thanh động cơ xe hơi vang lên từ trên đường lớn, hơn
mười ánh đèn xe thể thao Porsche đang lái, diễm lệ dọa người.
Trên đường vốn đã không có chiếc xe nào, lúc này xuất hiện, hiển nhiên
chính là hướng về phía bọn họ, người của hai bên cũng không biết người
đến là ai, đều đề phòng.
Chung quanh đây là khu vực thuộc về thế lực của gia tộc Hoắc Bối Nhĩ, ở
dạ tiệc vừa rồi, Lâm bởi vì nguyên nhân gia tộc gia nhập đội ngũ ủng hộ
Viêm Hạo Thừa, đã khiến cô ta cảm giác có lỗi với Trình Du Nhiên rồi,
không ngờ bạn cũ lại gặp chuyện không may trên địa bàn của cô ta, cho
nên nhận được hồi báo thì lập tức mang theo thuộc hạ chạy tới.
"Du Nhiên." Xuyên thấu qua ánh đèn ngoài cửa xe, Lâm thấy được Trình Du
Nhiên nằm trên mặt đất không rõ sống chết, lập tức dừng xe nhảy ra
ngoài, đảo mắt nhào vào trên người cô.
"Được rồi, được rồi, tôi còn chưa có chết đâu." Trình Du Nhiên bất đắc
dĩ đáp lại, rầm rì nửa ngày mới nâng đầu lên, thời gian lúc nãy còn chưa có cảm giác gì, hiện tại nghỉ ngơi một lát, chỉ cần hơi nhúc nhích một
cái liền đau đến nhe răng trợn mắt.
Thấy Trình Du Nhiên còn có thể nói đùa, không chỉ là Lâm, ngay cả người
của Viêm Hạo Thừa cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Viêm Hạo Thừa sớm biết
cô không có chết, nhưng nếu như bị thương quá nặng, khó bảo đảm người
sát thần như Viêm Dạ Tước sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.
Bỏ qua đỡ Trình Du Nhiên dậy, Lâm tràn ngập sát khí xoay người quát lên: "Viêm Hạo Thừa, là anh làm?" Trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì cô ta
không biết, nhưng thấy hai bên giằng co, cô ta còn tưởng rằng thật sự là Viêm Hạo Thừa thiết kế, vì gia tộc, cô ta có thể đùa bỡn với bất kỳ âm
mưu quỷ kế nào, có thể thỏa hiệp trước bất kỳ ai, nhưng có người dám
động vào người bạn duy nhất của cô ta, tuyệt đối không được!
Giọng Lâm cứng rắn vừa ra khỏi miệng, thuộc hạ mới từ trên xe xuống lập
tức móc vũ khí ra chỉ hướng đám người Viêm Hạo Thừa, vài chục khẩu súng
lục mỗi người chăm sóc một, ngược lại vừa đủ.
"Thật là thủ đoạn." Đường Nghiêu hừ lạnh một tiếng, giọng lộ ra khinh
miệt: "Gia tộc Hoắc Bối Nhĩ tính toán không sai, thế nhưng muốn một chân đứng hai thuyền."
"Tùy ông nói thế nào." Lâm không thèm để ý đến Đường Nghiêu chê cười, cô ta tới là bởi vì Trình Du Nhiên là bạn cô ta, không liên quan đến buôn
bán, coi như tương lai bởi vì kích động tối nay khiến cô ta phải đi cầu
xin Viêm Hạo Thừa, cô ta cũng quyết không hối hận, Du Nhiên tin cô ta,
cô ta cũng không thể để cho Du Nhiên thất vọng.
Nhìn số người đối phương không thua kém mấy, Viêm Hạo Thừa vốn không có ý định xuống tay, hướng về phía thuộc hạ trầm giọng nói: "Thu súng lại."
"Thiếu gia --"
"Thu!" Viêm Hạo Thừa gầm lên một tiếng, tiếp tục như vậy chỉ càng náo
càng lớn, hiện tại chỉ có thể yếu thế trước đối phương, may mà anh ta
hiểu tính khí Viêm Dạ Tước, mặc dù bá đạo, nhưng lúc này tuyệt sẽ không
nổ súng giết anh ta, hơn nữa anh ta cũng đã có chủ ý thoát thân.
Thấy người của Viêm Hạo Thừa thu súng, Lâm cũng phất phất tay để cho thuộc hạ thu súng lại.
"Lâm, cô tới vừa đúng." Viêm Hạo Thừa thở một hơi, ưu nhã thẳng thắn
nói: "Tất cả mọi người thấy ở phòng tiệc tôi cùng em năm bất hòa, hơn
nữa bữa tiệc là do tôi mời, sắp đặt thuốc nổ thì tôi là hiềm nghi lớn
nhất, nhưng nếu như tôi thật sự muốn giết chết em năm, tuyệt đối sẽ
không lựa chọn lúc này, cô nói đúng không?"
Mới vừa rồi Lâm cũng bởi vì thấy tình trạng thê thảm của Trình Du Nhiên, trong lúc hai phe giằng co mới đột nhiên phát ra một câu như vậy, nhưng trên thực tế, cô ta cũng không tin là Viêm Hạo Thừa làm, khe khẽ gật
đầu.
Viêm Hạo Thừa mừng rỡ trong lòng, Lâm xuất hiện thật sự quá kịp thời,
nếu như chỉ có hai phe anh ta và Viêm Dạ Tước, chỉ sợ tiếp tục giằng co
nữa, hiện tại có người nói chuyện gia tộc Hoắc Bối Nhĩ làm chứng, ít
nhất hiềm nghi của anh ta nhỏ hơn rất nhiều.
"Tước, tôi đều đã nói rồi, nếu như chú không tin tưởng thì tôi cũng
không có biện pháp gì, hiện tại tôi lập tức rời đi, hôm nào sẽ giải
thích với chú, nhưng hôm nay, tôi xác thực là vì sự an toàn của các
người mà tới."
Viêm Hạo Thừa nói dứt lời, mọi người rối rít lên xe, lúc này là cơ hội rời đi tốt nhất.
"Tước, tôi cũng rời đi trước." Lâm không biết mình đây coi là giúp Viêm
Hạo Thừa, nhưng mà nếu Trình Du Nhiên không có nguy hiểm gì, cô ta cũng
an tâm, tiến lên dặn dò Du Nhiên dưỡng thương tốt, hôm nào lại tới cửa,
cũng mang theo thuộc hạ nhanh chóng rời đi.
Nhìn Trình Du Nhiên còn nằm dưới đất, Viêm Dạ Tước đột nhiên nói: "Bôn
Lang, lập tức đi đến hoàng cung Buckinghamshire làm nổ tung." Không tìm
được người, trước hết thu chút lợi tức, gây ra chút động tĩnh, không sợ
đối phương không lòi ra.
Trong biệt thự, cả thân thể Trình Du Nhiên bao quanh trong ba tầng chăn, không biết có phải Viêm Dạ Tước cố ý hay không, cô chỉ gãy mấy cái
xương sườn nhỏ, trói dây cố định bụng thì xong rồi, bây giờ lại trói cô
thành cái bánh chưng, muốn hoạt động một chút cũng vô cùng khó khăn.
Xử lý xong thương thế, giọng nói trầm thấp mang theo lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước vang lên: "Đây chính là kỹ thuật lái xe của em?"
"Ngay cả nhảy xe cũng không biết, về sau tôi chưa cho phép, không cho phép em lái xe nữa."
"Sợ lạnh, không biết nổ súng, không biết bơi lội, không biết nhảy xe, thế em biết cái gì?"
". . . . . ."
Nói chuyện trong phòng này còn là lão đại sao? Ngoài cửa Bôn Lang trực
tiếp nghe mà ngây người, anh ta vốn muốn hồi báo với lão đại nhiệm vụ
của mình, không thể nghĩ đến sẽ nghe lén được lão đại nói chuyện, sợ
rằng nói còn nhiều hơn so với một tuần lễ, vừa bắt đầu anh ta còn tưởng
rằng đầu lão đại xảy ra vấn đề đấy.
Chỉ là vừa nghĩ tới mình thế nhưng nhìn thấy một mặt này của lão đại,
nhất thời hồi báo cái gì cũng không quan tâm, bị sợ đến xoay người nhanh chân bỏ chạy, ngộ nhỡ để cho lão đại phát hiện anh ta đang ở ngoài cửa, dù bởi vì có chuyện, anh ta nhất định sẽ xui xẻo.
Tiếng quát của Viêm Dạ Tước càng lúc càng lớn, trên giường Trình Du
Nhiên hình như thật sự biết mình sai, nằm im không nhúc nhích.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, đột nhiên đi tới bên người cô kêu lên: "Trình Du Nhiên."
"Hả?" Trình Du Nhiên mờ mịt ngẩng đầu lên, mới vừa rồi cô thật sự buồn
ngủ quá đỗi, giường dưới người lại thư thái như vậy, cho nên thừa dịp
Viêm Dạ Tước nổi giận liền nhắm mắt một lát, không ngờ thật sự ngủ thiếp đi.
Vội bày ra dáng vẻ cẩn thận nghe giảng, nói: "Ừ, anh tiếp tục."
"Trình Du Nhiên." Viêm Dạ Tước rống lên lần nữa, chấn động lỗ tai cô ông ông, buồn ngủ cũng đều bị hù chạy, ngẩng đầu lên mặt uất ức nói: "Lão
đại Viêm, em bị thương, anh không thể nói chuyện nhẹ nhàng à."
Nếu như không phải là nhìn cô bị thương, Viêm Dạ Tước đã sớm bắt cô ném
vào trong hồ bơi rồi, mới vừa rồi lại còn ngủ, lạnh mặt nói: "Sau khi
vết thương lành lập tức luyện nhảy xe cho tôi."
Nói qua cũng không quản Trình Du Nhiên có đồng ý hay không, trực tiếp
xoay người đi ra ngoài, để lại cho cô một tấm lưng rộng rãi.
Bị giọng nói của Viêm Dạ Tước quấy rầy, Trình Du Nhiên không ngủ nổi
nữa, ngẩng đầu lên ngó ra ngoài cửa sổ, trời thậm chí sáng rõ, cô ngủ đủ dài, trong giây lát cô mới ý thức được, không phải Viêm Dạ Tước đã mắng bên người cô nửa ngày chứ, đáng tiếc chỉ nghe được hai ba câu liền ngủ
mất, bằng không khẳng định tìm máy ghi âm thu lại, tình cảnh như thế
cũng không thấy nhiều.
Suy nghĩ lung tung một hồi, bụng cô đột nhiên kêu ục ục, lúc này mới nhớ tới ở bữa tiệc hình như cũng chưa có ăn bao nhiêu, nếu như không phải
là trên người lộn xộn đầy băng khiến bụng bóp chặt, sợ rằng cô cũng sẽ
đói ngủ không yên.
Chỉ là, Viêm Dạ Tước tức giận chạy ra ngoài, cô ăn như thế nào?
Vẻ mặt đau khổ, Trình Du Nhiên dùng tất cả hơi sức, không còn hơi sức hô: "Có người hay không, ra ngoài, tôi sắp chết đói rồi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...