Viêm Dạ Tước đoán không lầm, thuốc nổ ở dưới gầm xe, thiết trí trang bị
cảm ứng nặng hơn, một người trong đó, chính là trọng lực cảm ứng, lúc
mấy người đồng thời nhảy ra, sức nặng xe hơi đột nhiên giảm xuống, chất
lỏng thuốc nổ trong nháy mắt trở nên không ổn định, sau ầm ầm bể ra, vọt lên đám mây khổng lồ, đem đám người Viêm Dạ Tước còn chưa kịp rời khỏi
bán kính nổ tung cuốn vào toàn bộ.
Mấy ngày nay mới vừa học được động tác nhảy cầu, nguyên bản là học tập
như chó bới, có lẽ bây giờ cô đã có da có thịt rồi, chỉ là sau khi xem
qua tư thế chó bới liền quả quyết buông tha, thật sự quá khó nhìn. Hôm
nay cô cũng còn chưa có học thành phương thức con ếch, hai chân dùng sức đạp ở trên xe, cả thân thể giống như con ếch phóng đại bay ra ngoài.
Chỉ là đây tựa hồ là thói quen dưỡng thành khi cô chạy trốn trong nước,
hai chân chưa nhảy khỏi, cả thân thể ngược lại xông lên phía trên, lúc
này, nổ tung sinh ra khí lưu xông thẳng tới.
Phịch một tiếng, Trình Du Nhiên cảm giác sau lưng mình, giống như bị đấu bò Tây Ban Nha mới nhìn không lâu đụng, xương sườn hai bên phát ra
tiếng vang răng rắc răng rắc, trong nháy mắt cảm giác tê liệt truyền
khắp toàn thân, sau giống như con bướm gãy cánh ngã xuống đất, từ trong
miệng phun ra ngụm máu tươi lớn.
Xương sườn hình như xảy ra chút vấn đề, trong nháy mắt ngã xuống đất,
Trình Du Nhiên đã biết bệnh tình của mình, bây giờ mặc dù tạm thời không thể xác định được cụ thể thương thế như thế nào, chỉ là từ thân thể còn có thể sống động đậy, xem ra vấn đề cũng không tính là lớn.
Khác với Trình Du Nhiên xui xẻo, đám người Bôn Lang tương đối chuyên
nghiệp tiêu chuẩn đối với nhảy xe, hơn nữa sức lực mấy người nhảy mạnh,
cho dù trên tay Viêm Dạ Tước có thêm Tiểu Nặc, cự ly nhảy ra cũng xa hơn rất nhiều so với Trình Du Nhiên, hơn nữa các biện pháp bảo vệ tương đối đến nơi, trừ có chút sát thương ra, vẫn tính là mạnh như rồng hổ.
Sau khi rơi xuống đất, phản ứng đầu tiên của Viêm Dạ Tước chính là mở
chiếc áo quấn Tiểu Nặc ra trước, hai cha con nhất thời mắt to trừng mắt
nhỏ, trước nhảy xe đã gọi cu cậu tỉnh, bây giờ nhìn lại hình như còn có
chút mơ hồ.
"Như thế nào?" Giọng nói chuyện so với trước kia, chẳng những gấp gáp,
nghe còn mang theo một chút ân cần, chỉ là trên mặt còn lạnh lùng.
"Không có việc gì." Tiểu Nặc đưa tay nhỏ bé ra, làm một tư thế OK, ngay sau đó nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Mẹ đâu?"
Cùng lúc đó, hai giọng nói lần lượt vang lên cách chỗ đang nổ không xa: "Lão đại, anh không sao chứ?"
"Ổn." Viêm Dạ Tước hừ một tiếng, nhưng không nghe thấy câu hỏi của Trình Du Nhiên, giờ phút này khói mù còn chưa tan hết, hơn nữa còn vào buổi
tối, căn bản không thấy hoàn cảnh chung quanh.
Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày hỏi "Trình Du Nhiên đâu?"
"Chung quanh không thấy chị dâu." Đan Hùng cùng bên với Trình Du Nhiên
vội trả lời, anh ta đương nhiên không phát hiện được, Trình Du Nhiên bởi vì tư thế nhảy xe khác với những người kia, nên đã nhảy sau khi xe đã
bị nổ tung, Đan Hùng có thể phát hiện ra mới là lạ.
Cô gái này sẽ không phải là không kịp nhảy xe chứ? Sắc mặt Viêm Dạ Tước
nhất thời trở nên vô cùng khó coi, nếu như Trình Du Nhiên xảy ra chuyện
gì, mặc kệ có phải là Viêm Hạo Thừa làm hay không, anh lập tức sẽ bắt
giam tất cả người liên quan và Viêm Hạo Thừa!
"Chị dâu, chị đang ở đâu, kêu một tiếng đi?" Mượn ánh sáng đèn đường,
hai người Bôn Lang vội tìm kiếm ở khắp mọi nơi, trong lòng yên lặng cầu
nguyện chị dâu ngàn vạn lần không được gặp chuyện không may, không chỉ
bởi vì chị dâu không tệ, chủ yếu chính là ngộ nhỡ. . . . . . Rất khó
tưởng tượng lão đại sẽ làm ra chuyện tình điên cuồng gì.
Để Tiểu Nặc xuống, Viêm Dạ Tước lạnh giọng kêu lên: "Trình Du Nhiên, trả lời tôi ngay." Mặc dù anh tin tưởng Trình Du Nhiên là cao thủ chơi xe,
cũng sẽ không xuất hiện gì ngoài ý muốn, nhưng tâm thần vẫn có chút
không tập trung.
Trên đường lớn cách mấy dặm, mấy chiếc xe hơi màu đen chạy nhanh đến,
tất cả chiếc xe ở trên đường chỉ cảm thấy một cơn gió đen gào thét mà
qua.
"Nhanh hơn chút nữa." Viêm Hạo Thừa không nhịn được thúc giục, giọng nói mặc dù còn phong độ, nhưng trong giọng nói có thể nghe ra anh ta nóng
nảy, anh ta không có lúc nào là không muốn Viêm Dạ Tước có thể bị người
ta giết đi, nhưng duy chỉ có tối hôm nay là không được.
Quang minh chính đại chết ở trong tay người khác, thậm chí chết ở trong
tay cha con Đường Nghiêu, mặc dù anh ta là hiềm nghi lớn nhất, nhưng
cũng có thể giải thích với nhà họ Viêm, nhưng sau khi rời khỏi phòng
tiệc của mình bị người ta ám hại, vô luận anh ta làm như thế nào đều
không chạy thoát khỏi tội danh hãm hại người nói chuyện, có anh chị em
nhà họ Viêm bỏ đá xuống giếng, đời này anh ta coi như xong rồi.
Cho nên, vô luận như thế nào, anh ta đều phải cứu Viêm Dạ Tước trước khi xảy ra chuyện.
Nhìn bộ dáng vội vàng của thiếu gia, Đường Ngự Phong hơi nhíu mày, anh
ta có chút không rõ, trong nhà họ Viêm, có thể uy hiếp được thiếu gia
chỉ có Viêm Dạ Tước, lần này có thể bị người ta giết chẳng phải là tốt
hơn à? Dù sao chuyện không phải bọn họ làm, đến lúc đó coi như truy cứu
cũng không truy cứu tới thiếu gia.
Chỉ là thấy sắc mặt ông cụ nhà mình khó coi, Đường Ngự Phong quả quyết
lựa chọn câm miệng, hôm nay bị ông cụ mắng liên tiếp nhiều hơn so với
một năm, anh ta cũng không muốn tự tìm phiền toái.
Đúng lúc này, tiếng nổ mạnh chấn động vang lên, cột lửa đột nhiên chui lên bầu trời Newyork.
Sắc mặt Viêm Hạo Thừa đại biến, không cần tự mình đi xem, anh ta cũng
biết quà tặng theo lời Angela nói, xe đã nổ tung, không biết Viêm Dạ
Tước rốt cuộc như thế nào.
"Thiếu gia yên tâm." Đường Nghiêu chậm rãi nói: "Bây giờ thiếu gia quan
tâm sẽ bị loạn, lấy thực lực của Viêm Dạ Tước, nhiều năm mưa bom bão đạn đều trải qua rồi, làm sao có thể chết trong lần nổ tung nho nhỏ này,
tương lai thiếu gia là gia chủ nhà họ Viêm, không cần vì chuyện nhỏ này
mà thiếu kiên nhẫn."
"Đường lão nói đúng lắm." Ngoài miệng Viêm Hạo Thừa nói vậy, trong lòng
lại tương đối căng thẳng, Angela là người phụ nữ lợi hại nhất anh ta gặp phải trong đời, cho dù Vạn Tuyết Cầm đùa bỡn Mộ Vi Chi hơn mười năm
cũng không sánh nổi, một phụ nữ thiết kế tập kích như vậy, coi như đặt ở trên người anh ta, cũng rất có khả năng trúng chiêu.
Trên sân cỏ nổ tung, mấy người gần như lật chung quanh một lần, cũng
không thấy bóng dáng Trình Du Nhiên, lúc này Bôn Lang tùy ý quét mắt tới quốc lộ, nhất thời hô to gọi nhỏ: "Lão đại, chị dâu ở chỗ này."
Công phu chạy bộ của Viêm Dạ Tước cũng không kém, xoay người vọt tới,
phát hiện nằm trên đất quả nhiên là Trình Du Nhiên, ác khoác mỏng sau
lưng đã bị nổ rách, lộ ra một mảng da lớn, chỉ là da vốn trắng như tuyết bị nổ tung hun đến hơi đen.
"Trình Du Nhiên." Viêm Dạ Tước lạnh giọng quát lên, giọng nói chấn động
màng nhĩ những người khác, giọng nói lớn như vậy coi như mấy trăm mét
cũng nghe rõ ràng, nhưng Trình Du Nhiên vẫn nằm trên mặt đất không có
động tĩnh.
"Trình Du Nhiên, nếu không đứng dậy, tôi sẽ bỏ em ở chỗ này."
Lời nói của lão đại khiến hai người Đan Hùng sững sờ, lão đại sẽ không
hồ đồ chứ, chị dâu như vậy hiển nhiên là đã hôn mê thậm chí có gì ngoài
ý, hiện tại việc cấp bách là lập tức đưa chị dâu trở về trị liệu, tại
sao lão đại có thể nói như vậy?
Rất nhanh, Trình Du Nhiên không nhúc nhích trên đất đột nhiên ngẩng đầu
lên, lộ ra nụ cười sáng lạn nói: "Viêm Dạ Tước, anh thật giỏi, như vậy
cũng không lừa được anh." Mới vừa rồi lần đầu tiên Bôn Lang kêu cô đã
muốn trả lời, chỉ là nhớ tới lần trước ở Tuyết Sơn, Viêm Dạ Tước để cho
cô gấp đến độ muốn chết, đột nhiên muốn xem xem nếu như bản thân xảy ra
chuyện, mặt khối băng Viêm Dạ Tước sẽ có biến hóa gì hay không, cho nên
vẫn nằm trên mặt đất giả chết, ai biết lại bị anh nhìn thấu.
"Trình Du Nhiên!" Giọng nói lạnh lẽo tới cực điểm nổ vang ở bên tai
Trình Du Nhiên, cô thậm chí có thể cảm nhận được người nói chuyện hận
không thể ăn luôn cô.
"Đừng kích động, đừng kích động, em chỉ đùa một chút. . . . . . Chậm một chút, em còn là người bị thương, cứu mạng, á!" Tiếng thét chói tai vang lên ở trên sân cỏ thông thoáng, mặc dù Trình Du Nhiên bị thương không
nặng, nhưng Viêm Dạ Tước trực tiếp nhấc cô khỏi mặt đất, để cho cô đau
rơi nước mắt.
Mẹ thật đúng là dám chơi, Tiểu Nặc thở dài bất đắc dĩ, đặt mông ngồi ở
trên sân cỏ, không phải cu cậu thấy chết mà không cứu, mẹ và lão đại
chiến, cu cậu tuyệt không tham dự.
Chỉ là lập tức, người cứu mạng đến, hơn mười luồng sáng xuất hiện đồng
thời ở trên đường lớn, tiếng xe hơi vù vù gào thét mà đến, sáu bảy chiếc xe hơi màu đen đều lái tới hướng này, hiển nhiên chính là tới chỗ anh.
"Đợi tí nữa tôi sẽ khiến hắn đẹp mắt." Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng,
đem Trình Du Nhiên đặt ngang ở trên cỏ, sau đó cùng đám người Bôn Lang
chia ra lựa chọn một thân cây ẩn náu, anh thật muốn xem, rốt cuộc là ai
muốn ám toán anh.
Trong nháy mắt, xe hơi đi tới trước mặt, người trên xe hoàn toàn không
có phòng bị tay không xuống xe, chỉ nghe một giọng nói quen thuộc kêu
lên: "Lập tức lục soát cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy
xác."
"Hóa ra anh ta." Giọng nói lạnh lẽo giống như tiếng nổ vang lên ở giữa
không trung, nhất thời khiến mọi người mới vừa xuống xe ngẩn ngơ, chờ
thấy rõ ba người Viêm Dạ Tước phía sau đằng đằng sát khí, vội vây ở bên
cạnh thiếu gia.
"Em năm, chú không có việc gì chứ?" Giọng Viêm Hạo Thừa trong tràn đầy
mừng rỡ, thấy Viêm Dạ Tước êm đẹp đứng ở nơi đó, mặc dù không biết có bị thương không, mi là còn sống là tốt rồi.
Trên mặt Viêm Dạ Tước lãnh khốc không có bất kỳ vẻ mặt nào, hai tay cầm
súng cũng không có để xuống, lạnh giọng nói: "Có phải anh nên cho tôi
một lời giải thích hay không?"
"Anh cho rằng anh là ai, tự mình trêu chọc kẻ thù lại đem nước dơ hắt lên trên người thiếu gia của chúng tôi, anh --"
Lời còn chưa nói hết, một viên đạn khiến hắn ta vĩnh vi ngậm miệng lại,
Bôn Lang thổi thổi ở trên nòng súng, cười lạnh nói: "Chó điên lắm mồm."
"Anh dám giết người của tôi!" Đường Ngự Phong tức giận vụt lên, đây
chính là tinh binh do anh ta bồi dưỡng ra, ghé vào bên tai Viêm Hạo Thừa nói: "Thiếu gia, dù thế nào đi nữa bọn họ đã đổ thừa nhất định là chúng ta, dứt khoát giết người diệt khẩu."
"Câm miệng." Viêm Hạo Thừa nhỏ giọng quát, nếu quả thật như vậy, đừng
nói có thể giết chết hết trước khi toàn bộ thuộc hạ của Viêm Dạ Tước tới hay không, coi như có thể, anh ta cũng không dám, chẳng những không thể giết, anh ta còn phải hộ tống đưa bọn họ trở về an toàn, tối hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì.
"Tước, làm như thế nào chú mới có thể tin tưởng tôi?" Viêm Hạo Thừa thở
dài, cũng không giải thích, đã bị tính toán, coi như nói Angela ra, đối
phương cũng chưa chắc tin tưởng, huống chi anh ta đã đồng ý hợp tác với
Angela, nói ra đồng nghĩa với đem mình trộn vào.
Viêm Dạ Tước nói vu vơ: "Đường Nghiêu đã già."
Những người khác còn chưa hiểu ý Viêm Dạ Tước, Đường Nghiêu vừa nghe đã hét lớn một tiếng: "Viêm Dạ Tước, cậu thật là ác độc!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...