Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi, đảo mắt cả phòng họp đã xì xầm bàn tán, ai cũng không ngờ Viêm Hạo Quân tư lợi cho bản thân, thế nhưng lại bí quá hoá liều, quy định ở nhà họ Viêm cực nghiêm lại đặt lợi ích của gia tộc lên trên hết, căn bản là Hỏa Trung Thủ Lật*. Mấy anh em trong gia tộc trước đó đã đạt thành quan hệ đồng minh hiện tại lập tức vạch rõ giới hạn với anh ta, chẳng người nào muốn dính vào chuyện xui xẻo này, nếu Viêm Dạ Tước dám lấy ra thì đến 89% là sự thật.
* Hỏa Trung Thủ Lật: ý là mình làm người khác hưởng.
Ánh mắt Viêm Hạo Thừa phức tạp nhìn về phía Viêm Dạ Tước lạnh lùng ngồi ở một bên, anh ta biết lần này chỉ sợ là không có cơ hội, nhưng so sánh với những người khác, anh ta suy tính xa hơn một chút, ví như, tài liệu An Nhẫn đưa tới là lấy được từ chỗ Vasilii, vậy bọn họ thông qua thủ đoạn gì, có thể thần không biết quỷ không hay lấy được từ trong tay Hắc bang Nga?
Khóe miệng Viêm Lệnh Thiên hơi kéo ra, ông ta sớm biết Viêm Dạ Tước sẽ có hành động, nhưng không nghĩ sẽ đưa tới ngạc nhiên lớn như vậy, tình thân trong nhà họ Viêm là lạnh nhạt, nhưng thân là ba Viêm Hạo Quân, tội danh không biết cách dạy con nhất định được hình thành, cứ như vậy, ít nhất trong mấy năm trong tương lai, Viêm Lâm Thiên đừng mơ tưởng lật người.
"Mấy vị tộc lão thấy thế nào?" Buông tư liệu trên tay, Viêm Lệnh Thiên đã khôi phục phong thái uy nghiêm của chủ nhà, liếc mắt nhìn xung quanh hỏi.
"Bại hoại quy định gia tộc như thế, còn có gì có thể nói." Tính tình Viêm Hạo Thiên như lửa mạnh, bị Viêm Hạo Quân chọc tức đến mức lông mày gần như thành một đường thẳng, đập ở trên bàn một quyền “rầm”, nói.
Trên khuôn mặt mập mạp tươi cười của Viêm Phá Thiên lộ ra vẻ tiếc hận: "Đáng tiếc cho Viêm Hạo Quân cũng được coi nhân tài trong số con em của nhà họ Viêm, đáng tiếc, đáng tiếc." Không hổ danh, quả nhiên là ba Viêm Vũ Khởi, cho tới bây giờ đều sẽ không đặt mình ở trong phiền toái.
Nhìn Viêm Lâm Thiên không nói gì, Viêm Lệnh Thiên mở miệng hỏi: "Anh cả cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Sắc mặt Viêm Lâm Thiên thủy chung chưa thay đổi, tựa như chuyện hiện tại phải xử lý cũng không phải con ông ta, cặp mắt đục ngầu làm cho người ta không đoán ra ông ta đang nghĩ cái gì, chỉ nhỏ giọng nói: "Chỉ cần tình huống là thật, tất cả theo xử trí như gia quy."
Trong đám người phía dưới, Viêm Hạo Quân thấy An Nhẫn đưa tài liệu tới thì sắc mặt nhất thời biến đổi lớn, cả quá trình trừ anh ta và thuộc hạ thân tín ra, cũng chỉ có Tam Cự Đầu bên Nga biết, ngay cả anh cả tiếu lý tàng đao và chị hai thất xảo linh lung cũng không nhận thấy chuyện này, tuy nhiên Viêm Dạ Tước chẳng những phát hiện, thậm chí ngay cả phần hợp đồng bí mật cũng lấy được, nhất thời khiến anh ta có loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Nhưng cũng chỉ thoáng qua, sắc mặt Viêm Hạo Quân liền bị lửa giận thay thế, tiện tay xé tài liệu thành hai nửa, hung hăng ném hướng Viêm Dạ Tước, lớn tiếng quát lên: "Dám làm giả hợp đồng, đừng nói đường đường là người nói chuyện Viêm bang, dù là một kẻ bán hàng rong đầu đường cũng có thể ngụy tạo ra, Viêm Dạ Tước, thủ đoạn hãm hại của chú cũng quá mức vụng về rồi đấy?"
Viêm Hạo Quân vừa nói như thế, mọi người cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, chữ ký của Viêm Hạo Quân ở trên hợp đồng mặc dù không giả, nhưng họ cũng không biết đám người Vasilii, dù sao Nga không giống nước Mĩ, thế lực Viêm bang tương đối lớn ở đây, tuyệt đại đa số người đều chưa từng nhìn thấy Vasilii, chớ đừng nói chi là chữ ký phía trên, chỉ là nếu Viêm Dạ Tước dám lấy ra, khẳng định sẽ có chiêu sau, cho nên mọi người rối rít đưa mắt nhìn về phía An Nhẫn còn chưa có đi ra.
"Quân thiếu gia nói không sai, hợp đồng hiển nhiên không thể đại biểu cho cái gì." An Nhẫn cũng không vội phủ nhận, mà nhún vai một cái hướng Viêm Hạo Quân nói: "Chỉ là hình như Quân thiếu gia quên mất một người, lúc ấy bản thân người đó cũng ở chỗ đấy."
"Viêm Dạ Tước có nhiều thủ đoạn, muốn đặt người nằm vùng ở bên cạnh tôi còn không dễ dàng ư?" Mặc kệ An Nhẫn nói thế nào, hiện tại đánh chết Viêm Hạo Quân cũng không thừa nhận, dù thế nào đi nữa bọn anh cũng không thể cầm vật này đi tìm đám người Vasilii để đối chứng.
"Tôi còn chưa nói xong, làm sao Quân thiếu gia lại cho rằng là người bên cạnh anh chứ?" An Nhẫn bĩu môi, mặt cười tà nói: "Đáng tiếc tôi nói đến cũng không phải là thuộc hạ trung thành của anh, mà là An Đức Liệt mới vừa rồi có thành kiến với lão đại."
Nói xong, An Nhẫn xoay người về phía đám người Viêm Lệnh Thiên nói: "Gia chủ, mấy vị tộc lão, chỉ cần mời An Đức Liệt tới đây, tôi đôi co với ông ta mấy câu, chuyện liền rõ ràng."
Theo bản năng, Viêm Hạo Quân cảm thấy chuyện vô cùng không ổn, trong lòng muốn ngăn cản, rồi lại không có lý do thích hợp, dù sao nói người khác bị Viêm Dạ Tước thu mua còn miễn cưỡng nói xuôi được, nhưng An Đức Liệt, mục đích ông ta tới đây đúng là muốn tìm Viêm Dạ Tước gây phiền toái, chỉ có thể trơ mắt nhìn An Đức Liệt trở về phòng hội nghị.
Mới vừa bị chặt một cánh tay, An Đức Liệt ở phía sau dưỡng thương, không ngờ mới vừa ngồi xuống không được bao lâu đã bị gọi trở lại, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, trước đó Viêm Lệnh Thiên buông tha mình, hiển nhiên sẽ không truy cứu nữa rồi, chẳng lẽ nhà họ Viêm ra quyết định xử lý nhanh như vậy?
Vừa bước vào phòng hội nghị, ông ta nhìn thấy Viêm Hạo Quân cho ông ta một ánh mắt khó hiểu, mặc dù không hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong nội tâm lại càng thêm cẩn thận hơn rất nhiều.
Viêm Lệnh Thiên chỉ An Nhẫn, trầm giọng nói: "Cậu ấy là người Viêm bang, có mấy câu muốn mời ông chỉ dạy, tôi hi vọng ông có thể chủ động phối hợp." Giống như Đế Vương, trong giọng nói mang theo uy nghiêm không cho cự tuyệt.
An Đức Liệt đồng ý, lần trước Viêm Dạ Tước hùng dũng xông tới Lôi Khiếu Sơn Trang, ông ta đã sớm gặp qua An Nhẫn, lúc này tới hỏi ông ta, hiển nhiên là ý của Viêm Dạ Tước, hơn nữa còn có ánh mắt kia của Viêm Hạo Quân, ông ta đã chuẩn bị đầy đủ tâm tư.
"Lão đại An Đức Liệt không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn hỏi ông mấy vấn đề mà thôi." An Nhẫn đưa một phần hợp đồng qua hỏi” "Ông nên cảm thấy tương đối quen thuộc với phần văn kiện này nhỉ?"
Kinh ngạc nhận lấy từ trong tay An Nhẫn, chờ thấy rõ thứ viết trên tài liệu, sắc mặt An Đức Liệt không khỏi thay đổi, hiện tại mới hiểu được, tại sao lúc vừa tiến vào Viêm Hạo Quân lại nháy mắt với ông ta, chẳng lẽ bại lộ nhanh như vậy?
Cố làm vẻ buồn bực, hỏi: "Không biết lúc nào thì quý bang đã đạt thành giao dịch với lão đại Vasilii, tại hạ cũng coi như là quen biết lão đại Vasilii, nhưng chưa từng thấy phần tài liệu này."
Nghe An Đức Liệt trả lời coi như thỏa đáng, Viêm Hạo Quân cuối cùng thở phào một hơi, lập tức ngẩng đầu lên cười lạnh nói: "Đây chính người biết chuyện mà cậu nói sao?"
Không để ý tới Viêm Hạo Quân châm chọc, An Nhẫn tiếp tục nói: "Sau khi ông rời đi, Hắc bang Nga xảy ra một ít chuyện, lão đại An Đức Liệt muốn nghe hay không?"
"Không biết cậu muốn nói gì?" An Đức Liệt lưu loát nói một tràng tiếng Anh như cũ, chỉ là cẩn thận nghe sẽ phát hiện, trong giọng nói của ông ta hình như mang theo một chút run rẩy, hiển nhiên là nghe được chút không thích hợp từ trong lời nói của An Nhẫn.
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là Hắc bang Nga phát sinh nổi loạn, dưới sự giúp đỡ của Viêm bang chúng tôi, mặc dù bình ổn nổi loạn rất nhanh, đáng tiếc ba người nói chuyện Vasilii, Igor và Duy Khắc Đa không may bị bắn chết, hôm nay Tam Cự Đầu của Nga đã không tồn tại nữa."
Hí --
Mọi người đồng thời hít một hơi khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Viêm Dạ Tước, ý An Nhẫn là nói, Tam Cự Đầu của Nga, đã bị bọn họ giải quyết?
An Nhẫn tung tin tức trực tiếp bắn cho An Đức Liệt cá ngoài khét trong sống, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, mới nhìn chằm chằm vào ánh mắt so với chuông đồng còn lớn hơn, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu. . . . . . Cậu nói là. . . . . ." Ông ta cũng chỉ là lão đại của bang phái rất nhỏ, bởi vì kề cận Vasilii mới có thể nước lên thì thuyền lên, hôm nay bỗng nghe được tin Vasilii chết, nhất thời có cảm giác ngu muội.
"Đừng nghe cậu ta nói bậy." Lúc này Viêm Hạo Quân thật sự có chút luống cuống, vội vàng nhắc nhở trước: "Đường đường là người nói chuyện của Hắc bang, làm sao có thể dễ dàng bị người giết như vậy, cậu ta đang lừa ông đó!"
"Quân thiếu gia thật đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ." An Nhẫn cười lạnh hắc hắc, nói: "Tin tức của tôi là trực tiếp lấy được từ người tham gia trợ giúp ở nơi đó, tin tưởng hệ thống tình báo của gia tộc cũng sẽ truyền tin tức trở lại rất nhanh thôi, đúng rồi, phần tài liệu trên tay tôi chính là em trai Vasilii – Valery, người mới nhậm chức người nói chuyện Thiên đường bang đưa cho Viêm bang làm quà tặng."
Valery? Cái tên này thành công áp đảo một sợi rơm rạ cuối cùng, trong nháy mắt trên mặt An Đức Liệt trở nên không còn chút máu, ông ta chỉ là lão đại một bang phái nhỏ, vì luôn muốn lấy lòng Vasilii, Valery là anh em cũng vì vậy vô cùng chán ghét ông ta, hôm nay thành người nói chuyện Thiên đường bang, lại có quan hệ với Viêm Dạ Tước, kết quả sau này của ông ta có thể suy nghĩ là biết.
Cùng lúc đó, những người khác cũng vừa tỉnh lại từ trong khiếp sợ, nhìn lẫn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được một tia sợ hãi, Tam Cự Đầu của Nga cũng là nhân vật nổi tiếng trong hắc đạo, thậm chí ngay cả một hiệp cũng không thể sống sót ở trên tay Viêm Dạ Tước, loại thủ đoạn lãnh khốc máu tanh quả thật làm cho người ta không rét mà run.
"Rút củi dưới đáy nồi*, Viêm Dạ Tước không hổ là Viêm Dạ Tước." Đã không có gì để che giấu nữa, Viêm Hạo Quân thoải mái đứng lên cười nói: "Không trách được cậu biết rõ phương diện Nga sẽ gây bất lợi cho cậu, cũng không để ý tới An Đức Liệt đến, đáng tiếc rất nhiều người chúng ta còn tưởng rằng cậu sẽ trực tiếp ra tay đánh lén đấy."
* giải quyết tận gốc.
Viêm Hạo Quân vừa dứt lời, sắc mặt đám người Viêm Hạo Thừa nhất thời có chút ửng đỏ, bọn họ quả thật không ngờ Viêm Dạ Tước sẽ lớn mật như thế, thế nhưng trực tiếp xuống tay với Tam Cự Đầu của Nga, Viêm Hạo Quân nói không sai, rút củi dưới đáy nồi, cứ như vậy, Viêm Dạ Tước chẳng những dễ dàng khai thông quan hệ buôn bán với Nga, tất cả thứ bọn họ chuẩn bị trước đó cũng không dùng tới, Viêm Dạ Tước, quả nhiên tàn nhẫn, máu lạnh!
"Nhưng" Viêm Hạo Quân cười lạnh một tiếng, "Chú có kế rút củi dưới đáy nồi, tôi cũng sẽ không lưu lại át chủ bài."
Vừa dứt lời, sắc mặt Viêm Dạ Tước lập tức trở nên âm trầm, lạnh lùng nói: "Họ ở nơi nào?" Chỗ Trình Du Nhiên đã trống không, anh ta nói như vậy, tự nhiên là ở trên tay anh ta.
"Chỉ cần chú có thể đưa tôi rời đảo an toàn, tôi tự nhiên sẽ giao người đến trên tay chú." Viêm Hạo Quân khẽ mỉm cười, may còn chưa ra hết thực lực, nếu không lần này hoàn toàn lật thuyền trong mương.
"Chớ nói điều kiện với tôi." Viêm Dạ Tước hừ lạnh một tiếng, mắt chim ưng sắc bén nhìn chằm chằm Viêm Hạo Quân: "Lập tức thả họ ra, tôi có thể giữ mạng lại cho anh."
"Đừng mơ tưởng." Viêm Hạo Quân còn chưa trả lời, Viêm Thế Kiêu vẫn luôn cúi đầu, đột nhiên đứng lên từ trên chỗ ngồi, trên mặt tràn ngập sát khí thoáng qua đầy máu tanh, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Hôm nay, anh đừng mơ tưởng đi ra khỏi cánh cửa này!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...