Lăng Dịch Hằng nghe Nhan Tiêu nói như vậy còn thực sự đánh giá khuôn mặt Nhan Tiêu, không xem không quan trọng, này vừa nhìn, đột nhiên cảm Nhan Tiêu trước mắt đẹp không gì sánh được. Đồ trang sức trang nhã hiện lên vẻ thành thục tao nhã tuy kém Lạc Tử Tịch, có lẽ nguyên nhân là do nơi làm việc, vẻ đẹp quyến rũ nhiều hơn, Lăng Dịch Hằng không thể không thừa nhận, hắn giờ phút này thực sự bị làm cho kinh diễm. Vẫn biết Nhan Tiêu đẹp, nhưng là không có nghĩ đến trừ bỏ Lạc Tử Tịch còn có người có thể làm cho hắn kinh diễm. Lăng Dịch Hằng ngây ngốc nhìn Nhan Tiêu.
"Thế nào lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Chẳng lẽ thật sự muốn tôi trở thành tiểu tam?"
Nhan Tiêu thấy ánh mắt Lăng Dịch Hằng có chút biến hóa liền trêu đùa.
"Khụ khụ..."
Lăng Dịch Hằng khụ hai tiếng, che dấu xấu hổ của mình, chột dạ đem ánh mắt chuyển dời. Trong lòng thầm mắng chính mình, nếu đã có Lạc Tử Tịch, vì sao còn có thể đối Nhan Tiêu động tâm?
"Ngượng ngùng, thất lễ."
Lăng Dịch Hằng giải thích, quả thật thất lễ.
"Ha ha, anh người này thật đúng là không biết làm sao, tôi chỉ hay nói giỡn mà thôi."
Nhan Tiêu cảm thấy không có gì cả, vốn không phải là nữ nhân thích nam nhân, đương nhiên đối Lăng Dịch Hằng chẳng hứng thú, cho dù hiện tại phát hiện Lăng Dịch Hằng giống nam nhân khác đối với mình tồn tại tư tâm cũng không quan hệ với nàng. Mục tiêu hiện giờ của Nhan Tiêu là Lạc Tử Tịch... không đồng dạng nữ nhân khác mới là hứng thú lớn nhất của cô. Đừng trách cô chia rẽ gia đình của người khác, cô sinh ra vốn chưa từng làm người tốt. Nếu Lăng Dịch Hằng đem Lạc Tử Tịch đưa vào cuộc sống của cô, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua...
"Hôm nay nàng thực sự đi qua nơi này sao?"
Nhan Tiêu khóe miệng giương lên độ cong người khác nhìn không rõ. Vốn là nghĩ giả vờ thành không nhận thức, kết quả có biến hóa mới. Cô cùng Lăng Dịch Hằng vừa đến không lâu liền nhận được thông tin Lạc Tử Tịch hôm nay sẽ xuất hiện ở đối diện. Nháy mắt Nhan Tiêu kế sách liền thay đổi.
"Nhất định vậy, hôm nay nàng cùng khách hàng gặp mặt ở đối diện nhà hàng này. Vừa rồi gọi điện thoại nói cho ta đây."
Lăng Dịch Hằng giơ giơ ly rượu trong tay lên, hạnh phúc nói. Hắn lại không biết, lúc này đã có một đầu lang muốn xông vào gia đình của hắn.
"Giờ phút này hắn là đã ở đối diện, hoặc là đã nhìn thấy tôi và anh cùng nhau."
Lắc lắc rượu trong ly, uống một hơi cạn sạch.
Lăng Dịch Hằng giây phút này chỉ có không ngừng nhớ tới Lạc Tử Tịch tài giỏi mới không khiến ánh mắt mình phủ phục đối Nhan Tiêu. Trong lòng giãy giụa, Lăng Dịch Hằng phát giác hắn bắt đầu không khống chế được suy nghĩ chính mình. Ánh mắt rất muốn phủ phục trước mặt nữ nhân này... Biết được biến hóa chính mình, Lăng Dịch Hằng không khỏi kinh hãi. Nhan Tiêu trước mặt càng ngày càng mang lực hấp dẫn. Tựa hồ trên người Nhan Tiêu luôn có một loại hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân, ai cũng đều không thoát được.
Không khí có chút xấu hổ khiến không ai nói gì nữa. Nhan Tiêu đang nghĩ đến Lạc Tử Tịch sẽ có biểu tình gì sau khi thấy cô với Lăng Dịch Hằng cùng một chổ, đương nhiên không có chú ý đến nội tâm biến hóa của Lăng Dịch Hằng. Nếu cô thực sự nhìn Lăng Dịch Hằng, đương nhiên không khó phát hiện biến hóa đó, nhưng trong lòng lúc này đều là Lạc Tử Tịch. Lạc Tử Tịch đã nhìn thấy bọn họ đi? Lạc Tử Tịch hiện tại đang làm gì? Muốn hay không gửi cho nàng một cái tin nhắn, nói cho Lạc Tử Tịch biết cô và trượng phu của nàng đang cùng một chỗ? Ha ha... nghĩ tới, trong lòng Nhan Tiêu liền vui vẻ. Cô quả nhiên có tư chất làm tiểu tam.
"Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu, hiện tại tôi đang ở bên ngoài cùng tình nhân tôi lão công cô đến nhà hàng tây cao cấp uống vang đỏ, cô muốn đến uống một ly hay không?"
Nhan Tiêu là người nghĩ đến liền làm, xuất ra di động gửi cho Lạc Tử Tịch một tin nhắn, hưng trí bừng bừng chờ mong Lạc Tử Tịch hồi âm.
Nhưng là đã qua một lúc lâu Lạc Tử Tịch còn không hồi âm tin nhắn của nàng, chẳng lẽ bây giờ Lạc Tử Tịch đã muốn nổi giận? Trong lòng Nhan Tiêu thầm nghĩ. Cô thật không xác định được hiện tại Lạc Tử Tịch nghĩ thế nào, có thể hay không đến đây hất rượu vào mặt cô? Hay là trước mặt mọi người mắng cô là tiểu tam lung tung các loại? Nhan Tiêu âm thầm có một loại chờ mong, chờ mong Lạc Tử Tịch liền xuất hiện trước mặt nàng, nói thật trong lòng nàng có chút muốn gặp lại Lạc Tử Tịch.
Đem ly rượu uống cạn, Lăng Dịch Hằng nhìn nhìn thời gian, cảm thấy đã không sai biệt lắm hướng Nhan Tiêu nói:
"Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta trở về đi, phỏng chừng nên làm cho nàng thấy cũng đều đã thấy. Chúng ta cùng nhau đi, tôi đưa cô trở về."
Nếu là diễn trò, tự nhiên phải diễn thật một chút, tuy rằng lúc này trong lòng Lăng Dịch Hằng phi thường mâu thuẫn, nhưng hắn là thân sĩ phong độ vẫn không cho phép đem giãy dụa trong lòng biểu hiện ra ngoài.
"Hảo."
Nhan Tiêu cũng đứng dậy. Chính là giờ phút này Lạc Tử Tịch vẫn chưa hồi âm, trong lòng Nhan Tiêu không khỏi cảm thấy mất mát. Xem ra hôm nay không diễn được rồi. Nhan Tiêu tấm tức cùng Lăng Dịch Hằng ra khỏi cửa điếm, đi vừa lúc gặp được hướng đối diện Lạc Tử Tịch cũng đi ra, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.
Lạc Tử Tịch cùng khách hàng dùng cơm thời điểm cũng đã nhìn qua cửa sổ đối diện thấy hai người, ban đầu trong lòng có vài phần khó chịu, nhưng đáng giận là ngoài mặt nàng không thể biểu hiện cái gì, mà phải điều tiết tâm tư tốt lên để hoàn thành công việc. Cuối cùng khách hàng cũng gật đầu, cũng vừa lúc tốt để tự về công ty. Chẳng qua, vẫn là ứng câu nói kia, vô xảo bất thành thư. Mới ra cửa, không phải chứ, liền đụng trúng hai người kia.
*无巧不成书 vô xảo bất thành thư: Ý so sánh, chuyện vừa khéo. Câu này bắt nguồn từ một sự tương truyền, lúc Thi Nại Am viết [Truyện Thủy Hử], đang không biết phải viết đoạn Võ Tòng đánh hổ thế nào thì tình cờ thấy anh hàng xóm say rượu đánh nhau với con chó. Nhờ quan sát toàn bộ quá trình ông mới có thể viết được mẩu chuyện Võ Tòng đánh hổ một cách chi tiết. Sau rồi khi trò chuyện, ông đã nói: "Thực là vô xảo bất thành thư!" (theo baidu).
"Lạc tiểu thư, vị kia không phải lão công ngươi sao? Vị kia bên cạnh hắn là ai? Bộ dạng thực xinh đẹp. Ách... Hình như là Nhan tiểu thư, ha ha, nguyên lại Lăng tiên sinh quen biết Nhan tiểu thư."
Khách hàng mang theo ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn về phía đối diện, cùng Lạc Tử Tịch nói. Thiệt tình đố kỵ Lăng Dịch Hằng, có lão bà như Lạc Tử Tịch, còn quen biết nữ vương bách biến Nhan Tiêu.
"Lý tiên sinh nhận thức Nhan Tiêu?"
Lạc Tử Tịch dám khẳng định đứng bên cạnh Lăng Dịch Hằng là người tự xưng tình nhân lão công chính mình Nhan Tiêu. Thật đúng là mỗi lúc một dạng, diện mạo thứ ba không có trang điểm đậm giống lần đầu, không có bộ dáng vui vẻ tươi mới lần thứ hai, mà là trang sức trang nhã càng bày ra tao nhã cùng đoan trang. Lạc Tử Tịch thật sự không biết Nhan Tiêu như thế nào có nhiều bộ mặt như vậy. Bất quá, Lạc Tử Tịch không thể không thừa nhận, Nhan Tiêu quá xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông, cũng khó trách ngay cả người bên cạnh Lý tiên sinh đều mang vẻ mặt kinh diễm nhìn bên kia.
"Rất muốn làm quen, đáng tiếc, không có cơ hội."
Lý tiên sinh đang tiếc tươi cười có chút bất đắc dĩ.
"Lạc tiểu thư cùng Nhan tiểu thư là bằng hữu? Mỹ nhân giống như Lạc tiểu thư và Nhan tiểu thư, ha ha, chúng ta không theo kịp."
Lý tiên sinh nói là lời thật, ai chẳng biết Nhan Tiêu là nữ vương tiếp xúc khó khăn nhất?
Lạc Tử Tịch kéo kéo khóe miệng.
"Quen biết."
Kỳ thực nàng không nghĩ quen biết nữ nhân tên Nhan Tiêu kia, Nhan Tiêu như thế, so với lúc trước khiến cho người ta kinh diễm, Lạc Tử Tịch trong lòng thật đã có chút hoảng loạn, Nhan Tiêu hấp dẫn người như vậy, Lăng Dịch Hằng có thể không bị hấp dẫn sao? Lạc Tử Tịch nghĩ, là nam nhân đều vô pháp khống chế bị Nhan Tiêu hấp dẫn. Ngay cả nữ tử như mình còn bị kinh diễm huống chi là nam nhân. Nội tâm Lạc Tử Tịch hiển nhiên đã không còn bình tĩnh.
"Bọn họ lại đây."
Lý tiên sinh vẻ mặt chờ mong.
Nghe vậy, Lạc Tử Tịch mới hồi phục lại tinh thần, liền nhìn thấy Nhan Tiêu lôi kéo Lăng Dịch Hằng hướng các nàng đi tới, chính giữa cách một con đường vốn không lớn, song phương đều đã thấy đối phương, trong lòng Lạc Tử Tịch đã muốn nghẹn chết, chỉ có thể kiên trì thay nụ cười chờ đợi khiêu khích sắp đến này.
"Tử Tịch, cô làm sao lại ở đây? Thật khéo."
Nhan Tiêu đến trước mặt Lạc Tử Tịch, liền nhiệt tình khoác tay Lạc Tử Tịch một bộ dáng hảo hữu gặp mặt tỷ muội tình thâm.
Lạc Tử Tịch kinh sợ, Nhan Tiêu không chỉ cùng Lăng Dịch Hằng xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa lúc này, Nhan Tiêu nhiệt tình kéo tay mình, đây là tình huống gì? Nhan Tiêu lúc này lại muốn diễn trò thế nào? Lạc Tử Tịch rất muốn kéo tay mình ra, nhưng khí lực Nhan Tiêu thật đúng là không phải lớn một cách bình thường.
"Nhan... Nhan tiểu thư, xin chào, tôi là Lý Bác Hoài."
Lý tiên sinh có chút khẩn trương nhìn về khí tràng cực mạnh Nhan Tiêu, vẫn là lần đầu tiên gần như vậy cùng Nhan Tiêu đứng chung một chỗ, đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Xem ra, Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu quan hệ hẳn không sai, ha ha, không nghĩ tới lúc này đây không chỉ có thể hợp tác cùng Lạc Tử Tịch, còn có thể nhìn thấy Nhan Tiêu.
"Ân."
Nhan Tiêu tùy ý lên tiếng, hoàn toàn không đem Lý tiên sinh để vào mặt, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch càng muốn thoát khỏi cô, cô càng dùng lực, mà Lạc Tử Tịch vì bảo toàn hình tượng đương nhiên sẽ không dùng sức mà mặc kệ cô. Nhan Tiêu biết tâm tư Lạc Tử Tịch cho nên yên tâm thoải mái lôi kéo Lạc Tử Tịch không buông.
Lý tiên sinh xấu hổ cười cười, bất mãn rời đi.
Lăng Dịch Hằng cũng không biết Nhan Tiêu vì sao đột nhiên xuất chiêu như vậy, thật là đem hắn dọa phát sợ, nhìn sắc mặt Lạc Tử Tịch rất trầm tĩnh, nhưng theo hiểu biết nhiều năm, hắn biết thật ra lúc này trong lòng Lạc Tử Tịch rất lo lắng, ánh mắt hắn không yên mà nhìn nhìn Nhan Tiêu, cũng nhìn nhìn Lạc Tử Tịch, thật không biết thế nào cho phải. Hết thảy tựa hồ tiến triển quá nhanh, hắn không theo kịp tiết tấu. Nhưng diễn trò đã bắt đầu, hay là tiếp tục giả vờ. Nước cờ Nhan Tiêu chọn, Lăng Dịch Hằng chỉ có thể kiên trì làm theo, tin tưởng Nhan Tiêu làm vậy đều có dụng ý, Lăng Dịch Hằng không biết vì cái gì, tự dưng thật tin tưởng Nhan Tiêu.
"Buông tay."
Lạc Tử Tịch âm thanh trầm thấp nói một tiếng. Trong lòng nàng lúc này phi thường không bình tĩnh.
"Tử Tịch."
Nhan Tiêu không nhiệt tình kêu.
Lạc Tử Tịch khi nào cùng cô thân thiết như vậy? Nguyên bản Lạc Tử Tịch cũng không chán ghét Nhan Tiêu, nàng chưa bao giờ đi chán ghét ai, cho dù trong lòng không kiên nhẫn đối với người ta nàng cũng không nói ra, chính là giờ này khắc này nàng thật lòng cảm thấy vô cùng chán ghét, chán ghét Nhan Tiêu!
Nhan Tiêu vừa nghe, quả nhiên ngoan ngoãn buông tay, im lặng đứng bên người Lạc Tử Tịch, trên mặt thanh nhã đổi thành thong dong tươi cười, làm cho Lạc Tử Tịch cảm thấy người vừa rồi kéo tay nàng, còn có vẻ mặt a dua nịnh nọt không giống yêu nữ bên người. Lần đầu tiên Lạc Tử Tịch cảm thấy chính mình phi thường không bình tĩnh, người này, nàng đoán không được, cũng vô pháp bỏ qua.
"Lão bà... Tử Tịch..."
Lăng Dịch Hằng cảm thấy chính mình nên nói cái gì đó, nhưng lại không biết nói gì, cho nên kêu một tiếng Tử Tịch sau đó đem ánh mắt chuyển hướng Nhan Tiêu, bọn họ vốn có thể giả vờ như không phát hiện Lạc Tử Tịch, sau đó rời đi, ai biết dược Nhan Tiêu đột nhiên lôi hắn hướng Lạc Tử Tịch chạy tới, hắn cũng không biết phải ứng phó tình huống này thế nào, chỉ có thể nhìn Nhan Tiêu xin giúp đỡ.
"Nhan tiểu thư, hân hạnh gặp."
Lạc Tử Tịch không để ý đến Lăng Dịch Hằng, nàng thật rất muốn Lăng Dịch Hằng giải thích quan hệ giữa hắn và Nhan Tiêu, nhưng vừa rồi thời điểm dùng cơm liền thấy hai người bọn họ ở nhà hàng đối diện vừa cười vừa nói, hơn nữa nàng cũng có chú ý, tay Nhan Tiêu cùng kéo tay Lăng Dịch Hằng. Bất quá Lạc Tử Tịch có phải nên cảm tạ Nhan Tiêu, không ở trước mặt người khác làm xấu mặt nàng. Chính là lúc này, nàng quả thật không muốn đối mặt Lăng Dịch Hằng.
"Hân hạnh gặp, Lạc Tử Tịch, tôi là Nhan Tiêu."
Nhan Tiêu tao nhã cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...