Bar Đế Cực thiết kế theo chiều ngang hai tầng, từ phía trên, Nguỵ Kính Dụ ngồi ở vị trí chủ quản nơi căn phòng có thể nhìn gọn toàn bộ khung cảnh bên dưới. Bên cạnh là phú nhị đại Dật Nhiệm, người đứng đầu lãnh đạo nơi đây.
Bạch Nhậm Tề ngao ngán lắc đầu, trên tay điếu thuốc vẫn đang cháy đỏ rực. Ánh mắt hướng xuống phía bên dưới.
“Không biết đêm nay, nữ nhân nào có thể lọt vào mắt Nguỵ tổng nhỉ?”
Bạch Nhậm Tề là người bạn lâu năm của Nguỵ Kính Dụ. Hiển nhiên cậu biết người đàn ông đó giờ không hứng thú nữ nhân, nhạt nhẽo vô cùng. Những lần khi đến đây, luôn đi bằng cửa sau nếu muốn gặp.
Chỉ là không nghĩ, dạo gần đây tần suất đến mỗi lúc một nhiều. Chắc cũng vì thật sự muốn tìm đến một nữ nhân bên cạnh rồi.
Nguỵ Kính Dụ ánh mắt nheo xuống bên dưới, sau đêm với nữ nhân kia. Hắn thật cũng muốn tìm lại cảm hứng cho đêm đó. Nhưng đúng thật ngó bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn vẫn chẳng gợi lên tí hứng thú gì.
Chẳng lẽ đêm đó là chút hứng thú nhất thời?
Đôi mắt hắn thâm thuý, gương mặt tuấn tú. Nhàm chán nhìn lướt qua biển người bên dưới lần nữa.
Để rồi, ánh mắt dừng trên người một nữ nhân ăn mặc phong cách quê mùa đang bước vào trong.
Gương mặt đó trông thật quen thuộc.
Nữ nhân đó lúng túng bước vào, hành vi cử chỉ rõ ràng không hề quen thuộc với nơi đây. Sau đó ngồi lên chiếc ghế.
Lúc này đây, Bạch Nhậm Tề mới nhận ra sự khác lạ. Từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào một nữ nhân đó.
Chậc, phong cách ăn mặc này? Đừng bảo Nguỵ Kính Dụ ăn chay lâu quen rồi nên giờ đổi cách thức ăn.
Bạch Nhậm Tề hiểu ý tứ, lập tức đưa đến chiếc camera được lắp nơi khu vực pha chế. Chiếc camera cứ thể xoay chuyển góc nhìn liên tục, đến khi chiếu ở một khoảng nhìn rõ gương mặt nữ nhân đó.
Vân Nhật Hạ là cái tên đầu tiên hiện ra.
“Đây chẳng phải là tiểu thư Vân gia sao?”
Bạch Nhậm Tề ngả lưng ra sau, ánh mắt vẫn không dời màn hình. Hiển nhiên đoán đúng khi thấy gương mặt Ngụy Kính Dụ nhìn chằm chằm.
Ngụy Kính Dụ nhìn gương mặt nữ nhân đó, hắn lại nghĩ về lần gặp mặt cuối cùng. Hắn đối với nữ nhân này không có chút hứng thú trừ đêm đó ra, sao lần này khi nhìn vào ánh mắt đó, lại tạo cảm giác khác biệt đến thế.
Rất nhanh, Ngụy Kính Dụ rời khỏi bàn. Trông thấy sự rời đi, Bạch Nhậm Tề lúc này mới nhếch khóe môi. Ngoại trừ phong cách ăn mặc, tính ra gương mặt trông cũng xinh đẹp. Đây là loại con gái người đàn ông như Nguỵ Kính Dụ thích sao?
Vân Nhật Sam chỉ uống hai ly, đã cảm giác đầu óc xoay mòng đến bí tỉ. Vẫn chẳng hay phía sau đã có bóng dáng cao lớn.
Biết là say, cô vẫn cố chấp muốn uống nữa. Ít nhất, rượu sẽ làm cô quên đi những cơn đau ở thực tại. Bàn tay loạng choạng cầm ly rượu, lập tức bị một bàn tay khác ngăn lại. Gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt cáu kỉnh xoay về hướng bàn tay đang ngăn cản.
“Bỏ ra.”
Đối diện với gương mặt trước mắt, ánh mắt mông lung ánh nước của cô hướng về phía người đàn ông, đôi con ngươi trong vắt.
Lập tức, khung cảnh ánh mắt sạch sẽ đêm trước như tái hiện lại. Da thịt trắng nõn ở dưới thân hắn, cả những âm thanh mơ hồ rên rỉ.
“Uống đủ rồi.”
Nguỵ Kính Dụ lớn giọng, ánh mắt sâu thẳm như không thấy đáy, nhìn vào gương mặt nhỏ. Thoảng qua có chút tức giận như đang trách vì cái gì lại uống say đến thế.
Vân Nhật Sam nhìn nam nhân trước mặt, cảm thấy hắn thật quen mắt. Cô loạng choạng bước xuống ghế, cơ thể không đứng vững được như muốn ngã, lập tức đã được một bàn tay rắn chắc đỡ lại. Cứ thế cơ thể nhỏ mềm mại dựa vào lồng ngực vững chãi đằng sau.
Nguỵ Kính Dụ càng nhìn gương mặt này, lại làm hắn nhớ đến bộ dáng mê hoặc đêm hôm ấy. Bất giác, yết hầu hắn chuyển động.
Say đến độ này rồi, lại còn ngồi một mình. Nếu hắn không đến, đến lúc bản thân cô bị kẻ khác lợi dụng thì sẽ như thế nào? Không hiểu vì cái gì, càng nghĩ hắn lại càng bực bội.
Không nghĩ nhiều, Nguỵ Kính Dụ lập tức bế Vân Nhật Sam lên.
Vân Nhật Sam trừng mắt, cơ thể như lâng lâng, đầu óc lúc này hoàn toàn bị rượu chi phối. Chính xác là đã say.
Cô nhìn nam nhân bế mình lên, thật quen mắt. Đây, chẳng phải người đêm hôm đó cô đã đổi tiền để lên giường sao?
Đó là lần đầu của Vân Nhật Sam cô, vì cái gì hắn lại bảo với Vân Nhật Hạ không phải. Để cô ta đến tận phòng bệnh của mẹ cô mà trách móc.
Gương mặt Vân Nhật Sam dần ánh nước, bị hắn bế lên chẳng hay bế đi đâu.
“Lần đầu, đêm đó là lần đầu…”
Nguỵ Kính Dụ nghe cô nói rất nhỏ, hắn cúi đầu. Ánh mắt nhíu mày khi ngạc nhiên vì sao cô lại nói vậy.
Tức khắc Nguỵ Kính Dụ dừng tại căn phòng VIP, lập tức thả thân thể nhỏ xuống tấm giường trắng mịn.
Vân Nhật Sam nằm lên trên tấm giường trắng muốt, cơ thể nhỏ bị thả, đầu óc cô nhất thời choáng váng.
Nguỵ Kính Dụ cúi xuống nhìn cô, thoảng qua toàn mùi rượu. Bàn tay ban nãy khi bế lên. Chạm vào cơ thể mềm mại đó. Ngay khi buông xuống, hắn vẫn đưa tay chạm lên hai bên bả vai nhỏ không muốn buông.
Vân Nhật Sam quay sang nhìn hắn, trừng mắt tức giận, lần nữa khẳng định.
“Đêm đó của tôi với anh, là lần đầu…”
Nguỵ Kính Dụ nhìn nữ nhân trước mặt, hắn không phủ nhận. Quả thật hắn biết đêm đó là lần đầu.
“Đau…”
Ánh mắt cô dần ngập ánh nước, như thể đang trách tội người trước mặt.
“Lần đầu, đau lắm… sao anh lại bảo với họ đó không phải lần đầu, để họ trách tội tôi…”
Vân Nhật Sam đang say, Nguỵ Kính Dụ chẳng rõ cô đang nói gì. Nhưng mà căn bản cô nghĩ gì trong đầu, giờ phút này đều bật ra thành câu.
Nguỵ Kính Dụ đối diện với cô, ở khoảng cách gần, hương thơm rượu từ môi cô cứ thoảng qua.
Chẳng lẽ đang trách tội hắn không chịu trách nhiệm về đêm đó vì chuyện hôm bữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...