Mê Đắm Chí Mạng

Vân Nhật Sam ngạc nhiên trước từng câu nói của Nguỵ Kính Dụ. Ánh mắt ngẩng lên, lập tức đối diện với sự nhu tình ấm áp hiện rõ. Thoáng chốc cô luống cuống, nhưng bản thân cũng vì sự trách móc mà chột dạ né tránh không dám đối diện.

Khác nào cô mới là người vô tâm đâu.

Nguỵ Kính Dụ di chuyển lại gần, nhẹ nhàng nâng gương mặt nhỏ. Khiến tầm mắt cô đối diện với người đàn ông lần nữa.

“Không rời khỏi tôi nữa. Bỏ suy nghĩ đó đi. Số tiền mà em nợ tôi. Trực tiếp đem em ra trả là được rồi.”

Giọng nói người đàn ông có vẻ run run, như đang cố gắng truyền đạt rõ tâm tình qua cô vậy. Nguỵ Kính Dụ đưa tay lau nước mắt. Lập tức lại gần ôn nhu hôn lên nơi khoé mắt.

“Không khóc nữa nhé…”

Không thể phủ nhận, khi Vân Nhật Sam khóc, trái tim người đàn ông vậy mà nhói lên khó chịu.

Trông Vân Nhật Sam khóc không ít lần, có lẽ là khi lén lút nhìn cô đến mộ phần của mẹ, nước mắt rơi lã chã từng giọt. Nguỵ Kính Dụ hắn đã thấy không ít. Bản thân lúc đầu cũng kiên định luôn tự cho rằng đối với Vân Nhật Sam hắn sẽ không vượt quá vạch mức giới hạn.


Vậy mà lần này lại chính Nguỵ Kính Dụ hắn làm cô khóc, thoáng chốc bản thân cũng thấy hắn thật không ra gì.

Vân Nhật Sam vì mấy lời này, liền muốn trốn tránh ngẩng mặt qua hướng khác. Nhưng sau đó Nguỵ Kính Dụ tức khắc ôm chặt vào lòng hắn.

Cảm xúc đối với Vân Nhật Sam bây giờ, bản thân hắn rõ vô cùng. Đã đến đây rồi, sao hắn lại không nhìn nhận rõ được.

Người Nguỵ Kính Dụ lúc nào cũng có một mùi hương dễ chịu quen thuộc. Ngay từ lần đầu tiếp xúc, trên người hắn cũng có mùi hương này.

Trong đầu hiện lên câu nói ban nãy của người đàn ông, cứ văng vẳng trong đầu.

“Số tiền mà em nợ tôi. Trực tiếp đem em ra trả là được rồi.”

Gương mặt cô thoáng chốc đỏ lựng. Bản thân sao có thể không hiểu ý nghĩa câu nói đó được. Để né tránh khung cảnh ngượng ngùng hiện tại, Vân Nhật Sam nhỏ giọng nói.

“Tôi đói…”

Nguỵ Kính Dụ khẽ buông, hắn nhìn xuống gương mặt nhỏ, lần nữa lau chút giọt lệ nơi khoé mắt.

Hai người đi xuống bên phía dưới sảnh, khi này chút khói vương trước biệt thự vẫn còn. Vân Nhật Sam lần nữa nhớ đến đống tài liệu mà Nguỵ Kính Dụ sai người đốt đi.

Nguỵ Kính Dụ nhìn cô, cũng nhớ đến đống chiến tích vì sự giận dữ của hắn đã làm ra. Vội vàng giải thích.

“Tôi sẽ sai người khôi phục lại một bản khác. Dữ liệu của em chắc chắn vẫn còn lưu lại.”

Vân Nhật Sam vừa nguôi thì tức giận đùng đùng trở lại, xoay người trở lên phòng. Còn Nguỵ Kính Dụ bất lực đi theo sau cô giải thích.


Vài người hầu nhìn, không khỏi trách ông chủ của họ. Rõ ràng có cách dễ dàng đưa vợ về nhà, sao lại cứ tự dồn vào thế khó cơ chứ. Ban nãy họ cố tình không nghe lời để ông chủ tự giác nhìn ra. Giờ thì tự ông chủ đi dỗ vợ thôi!



Trên tay một xấp tài liệu của Vân Nhật Hạ lẫn Vân Nhật Sam. Nguỵ Kính Dụ sau một thời gian dài cũng không thấy cô chủ động lên tiếng muốn thanh minh. Trước mắt Vân Nhật Hạ bị cánh truyền thông công kích không hề nhẹ nhàng gì. Nhưng Vân gia sau biến cố vẫn miễn cưỡng trụ lại được.

Nguỵ Kính Dụ sai Trạch Vũ đưa toàn bộ đến trước mặt một phóng viên. Dặn dò kĩ càng mọi thứ cần làm trước khi chuẩn bị tung việc toàn bộ tin tức này ra.

Vân Nhật Sam có thể không cần làm rõ, nhưng người đàn ông không muốn những kẻ khác nhìn người con gái của mình với ánh mắt một kẻ tội đồ. Huống hồ chi, sắp tới hắn có dự định không hề nhỏ. Nên việc thanh minh xác thực là điều cần thiết.

Mà đòn cuối cùng này, chắc chắn sẽ thật sự khiến Vân gia bại sản. Bởi hiện tại số tài sản lũ người đó vẫn trụ được, nhưng chỉ đang ở mức gồng gánh.

Quả thực khi tin tức về bộ mặt thật Vân gia được tung ra. Ai nấy đều không khỏi bàng hoàng. Khi mà tất cả đều bị che mắt mà công kích vào một cô gái ngay cả liên quan cũng không có.

Ba năm, con số không hề nhỏ. Vậy mà Vân Nhật Sam lại phải vì mẹ chịu đựng trong tù giam. Thử hỏi có mấy ai làm được như thế.

Ngay khi tin tức rộ lên, Vân Nhật Sam cũng ngạc nhiên không kém về điều này. Người có khả năng làm điều này, ngoài Nguỵ Kính Dụ làm gì còn ai.


Vân Nhật Sam có chút ngạc nhiên, toàn bộ thông tin điều tra từng chi tiết của mình. Nguỵ Kính Dụ đều rõ trong lòng bàn tay. Rõ đến mức khi chứng thực trên toàn bộ thông tin giấy tờ. Chả trách việc đã biết trước Vân Nhật Hạ là con người như nào rồi.

Thế nhưng để tránh ảnh hưởng, Nguỵ Kính Dụ giảm thiểu tối đa về Vân Nhật Sam. Nhưng những gì đến Vân Nhật Hạ, chỉ có hơn mà không kém.

Đêm đó, khi đang trong lòng Nguỵ Kính Dụ. Chẳng hiểu vì sao, Vân Nhật Sam lại bất giác hỏi một câu trong mơ hồ.

“Nếu như đêm đó Vân Nhật Hạ lên được giường của anh, thì chắc chắn sẽ không có sự hiện diện của tôi như bây giờ.”

Nguỵ Kính Dụ ôn nhu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc.

“Vân Nhật Hạ thật sự bước được lên giường của tôi, thì có lẽ giờ cô ta đã là một cái xác rồi. Không có nếu như, chỉ có ở hiện tại. Người tôi muốn là em.”

Càng nói về sau, âm điệu mang ý vị cưng chiều thấy rõ. Vân Nhật Sam ngẩng đầu nhìn, đối diện với ánh mắt Nguỵ Kính Dụ tràn đầy ý vị, nhu tình trong vắt, tất cả đều thu gọn qua đôi mắt đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận