Mê Đắm Chí Mạng

Vân Nhật Sam nhìn mẹ mình đang thẫn thờ, vội vàng lại gần ôm chầm.

“Mẹ đừng nghe cô ta nói, mẹ tin con mà đúng không?”

Gương mặt nhỏ nước mắt đầm đìa nhìn bà, hai gò má ửng đỏ sưng phồng.

Châu Dương khẽ đưa tay lên xoa phần má của cô. Bà nở nụ cười nhàn nhạt.

Thì ra vì bà, cô đã chịu nhiều thứ như vậy. Trong khi hai người một chút huyết thống cũng không hề có. Sao bà có thể dễ dàng tin cô, rồi để cô con gái nhỏ chịu nhiều thứ đến thế.

Trông mẹ mình không nói gì, Vân Nhật Sam lần nữa lay tay, giọng càng lúc càng run.

“Mẹ, ngày mai con với mẹ rời khỏi đây. Con với mẹ sẽ có thể trở về cuộc sống bình thường rồi, nha mẹ…”

“Mẹ muốn ngủ một chút, con cũng ngủ một chút đi. Chắc con mệt rồi.”

Vân Nhật Sam cắn chặt môi, run rẩy đáp.

“Vâng.”

Đêm đó, cả hai chẳng thể ngủ ngon. Vân Nhật Sam nằm trên ghế. Cô ôm chặt cơ thể nhỏ, hoàn toàn không hề ngủ.

Trời vừa hửng sáng, Vân Nhật Sam nhìn gương mặt yếu ớt vì bệnh tật của mẹ. Cô chóng trở về ngôi nhà cũ, muốn gom đồ rời khỏi. Hôm nay cô nhất định phải cùng mẹ rời khỏi đây.

Nhưng mà Vân Nhật Sam lại không biết, ngay khi cô rời khỏi phòng bệnh. Châu Dương cũng tỉnh lại, bà kiếm y tá hay chăm sóc mình, một cuộc trò chuyện ngắn diễn ra. Sau đó cũng rời khỏi phòng bệnh.


Trong lúc Vân Nhật Sam soạn đồ ở khu nhà cũ, vẫn chẳng hay những việc sắp sửa diễn ra, cả những biến cố sắp đến cô phải chịu.

Khi xách được chiếc vali nặng trịch đến cửa bệnh viện, Vân Nhật Sam vội vàng bỏ xuống trở về phòng bệnh của mẹ, nhưng lại chẳng thấy ai.

Sự lo lắng bất an dâng lên tột cùng, cô nháo nhào đi tìm. Nhưng rồi lại thấy một khoảng người tụ tập lại một điểm trên tầng lầu. Cô cố gắng lẻn qua.

Giọng người xung quanh bàn tán.

“Chậc, sao lại chọn cách tự tử thế kia.”

“Trông cũng lớn tuổi rồi, vậy mà lại nghĩ quẩn.”

Vân Nhật Sam trực tiếp lẻn qua, đến khi nhồm người sau lan can ngăn cách tường. Lần nữa đứng hình khi nhận ra đó là mẹ mình.

Hình ảnh bà nằm bên dưới nền đất, máu toả ra cả nền sân.

Một tiếng thét thống khổ “Mẹ” cứ thế vang lên.

Vân Nhật Sam như mất hết lí trí, muốn vượt qua lan can leo qua. Nhưng người xung quanh đã vội vàng giữ lại.

“Này cô, bình tĩnh đã.”

“Cô à, đừng nhảy.”

“Giữ chặt cô ấy lại đi.”



Tít… tít

Vân Nhật Sam mở mắt, khẽ lay người, đã thấy xung quanh biết bao dịch truyền.

Cô chợt thức tỉnh việc gì đang xảy ra.

“Mẹ…”

Giọng nói cất ra, khàn đặc đến lạ, chẳng nghe rõ thanh âm.

Cô lập tức xuống giường, giọng nói mếu máo.

Y tá bên cạnh, trông thấy cô vội vàng giữ lại. Gặp trường hợp mẹ mất ngay trước mặt mình, thử hỏi mấy ai lại chịu nổi? Nên nữ y tá vô cùng hiểu cảm giác này.

Y tá lẳng lặng đưa đến một bức thư. Thứ mà Châu Dương đã dặn lại cho con gái bà ấy.


Y tá vốn nghĩ chỉ là truyền lời, đâu nghĩ rằng đây chính là lời cuối cùng. Nếu cô biết, chắc chắn sẽ cố khuyên bà ấy.

Vân Nhật Sam nhìn tờ giấy, run rẩy cầm, lực điệu bàn tay chẳng thể mở, liên tục run cầm cập.

Hàng chữ của mẹ hiện lên, nét chữ run run…

“Những việc con làm vì mẹ, mẹ thấy không đáng. Suy cho cùng là mẹ không nghĩ đúng, đáng lẽ nên đem con rời khỏi nơi đây, không để người nhà họ Vân thấy, rồi lại dùng mẹ để uy hiếp con. Mẹ xin lỗi, đều tại mẹ mà con phải chịu khổ. Đều tại mẹ, con lại dây vào những chuyện không liên quan.”

“Thế nên là, con đừng quan tâm mẹ nữa. Con chỉ cần sống vì con là được rồi…”

Cái gì mà cùng gốc gác, chung dòng máu chứ.

Sống vì cô sao? Cô vì mẹ đã phải thay thế nhận tội lỗi, đâu phải để đối diện với việc này.

Đi tù ba năm, rồi lại đối diện với cái chết?

Rõ ràng hôm nay là xong rồi, cô cùng mẹ có thể rời khỏi nơi này. Sống hạnh phúc

Vì cái gì mọi chuyện thành ra như vậy?



Bởi vì cái chết bất ngờ, nên những người dân xung quanh cũng thương xót, ai cũng gom tiền xây nên ngôi mộ nhỏ ở khu vực nghĩa trang cách đó không xa.

Khi Vân Nhật Sam trở xuống, phần mộ được xây xong. Cô lẳng lặng lại gần.

Mẹ cô chết rồi, những việc cô làm còn ý nghĩa gì nữa?

Vân Nhật Sam lặng người ngồi bên mộ. Nhìn hàng tên được in lên.

Châu Dương.


Hưởng thọ 67 tuổi.

Cô từng thắc mắc sao mẹ họ Châu nhưng cô lại là họ Vân.

Ra là cái tên Vân Nhật Sam đã được định sẵn từ khi cô vừa ra đời.

“Mẹ à, mẹ tỉnh lại đi.”

“Mẹ đùa con đúng không?”

“Con đã chuẩn bị đồ và hành lý để mẹ con mình rời khỏi nơi đây rồi. Sắp tới giờ bay rồi, mẹ tỉnh lại đi…”

“Mẹ.”

Sao mọi chuyện thành ra như vậy.

Người bảo vệ khu nghĩa trang nhìn hình ảnh đáng thương đó, cũng cố kiềm lòng lại.

Phàm là những chuyện trên đời đều có thể giải quyết, chỉ duy sinh ly tử biệt.

Ông lặng lẽ xoay người rời đi.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui