Mê Đắm Chí Mạng

Nguỵ Kính Dụ ngả lưng ra sau, nhưng một tay vẫn giữ chặt ngay điểm eo nhỏ. Lần nữa lên tiếng ra lệnh.

“Rót rượu cho tôi.”

Chưa kịp thích nghi nên gương mặt Cảnh Vương bàng hoàng thấy rõ. Vài phút trước còn đuổi người kia ra, giờ lại chủ động kêu rót rượu.

Vân Nhật Sam nhìn chai rượu, lại ngửi mùi rượu nồng. Cô còn vấn đề cần nói với Nguỵ Kính Dụ, nên người đàn ông này không thể uống say được.

“Anh không được uống nữa.”

Toàn bộ người trong căn phòng không khỏi tròn mắt nhìn. Lần đầu có người lại dám ra lệnh như thế với Nguỵ Kính Dụ.

Thế là bọn họ tầm mắt đảo xem phản ứng Nguỵ Kính Dụ rốt cuộc như nào. Kết quả người đàn ông không nói gì.

Nguỵ Kính Dụ nhìn xuống gương mặt nhỏ, không hiểu sao với lời cô nói. Hắn lại không tức giận, ngược lại còn ngồi im như thế.

“Không uống rượu thì thế bằng thứ khác, em đừng cho rằng có thể ra lệnh cho tôi.”

Vân Nhật Sam ngước nhìn người đàn ông, bàn tay vội vàng rót một ly nước lọc đưa đến. Nguỵ Kính Dụ vậy mà liền cầm lên rồi uống.


Cả một quãng thời gian, người trong phòng không khỏi thay hết chai rượu này đến chai rượu khác. Còn Nguỵ Kính Dụ lại phải ngồi uống nước lọc.

Vân Nhật Sam không biết bao giờ mới có thể kết thúc. Cô không thích khung cảnh hiện tại, liền trực tiếp chủ động lên tiếng với người đàn ông.

“Tôi có chuyện muốn nói riêng với anh.”

Người đàn ông hơi cau mày nhìn. Lúc này mới đứng dậy mà rời khỏi bàn bước ra ngoài. Vân Nhật Sam lập tức theo sau.

Cảnh Vương tò mò ngó theo, không khỏi cảm thán trước người có thể khiến Nguỵ Kính Dụ nghe lời như thế.

Vừa bước ra ngoài, Nguỵ Kính Dụ đã trực tiếp bước sang căn phòng nghỉ bên cạnh. Ngay khi Vân Nhật Sam vào sau, người đàn ông trực tiếp khoá trái cửa.

Người đàn ông ngả lưng lên giường, còn Vân Nhật Sam lại đứng lặng bên cạnh. Rất lâu sau, cô mới lên tiếng.

“Ngụy Kính Dụ, bản dự án bộ phận tôi làm. Theo lý lẽ phải được chọn. Tại sao khi kết thúc lại là bên bộ phận thiết kế nhận giải?”

Nguỵ Kính Dụ nhíu mày, trước đó cũng đoán được Vân Nhật Sam sẽ kiếm mình vì điều này. Đúng thật là người đàn ông cố tình, bởi vì dự án là do Vân Nhật Sam làm cùng với nam nhân kia.

“Thế em giải thích cho tôi biết, em đang là người của tôi. Tại sao nửa đêm không về lại ở cùng một nam nhân khác tại tập đoàn?”

Vân Nhật Sam hơi nhíu mày, không hiểu rõ lý lẽ. Dần dần tự nhớ lại. Trước đó vì lỗi dự án mà đã phải thức trắng cùng Cẩn Trung sửa lại.

Việc Vân Nhật Sam ở lại là vì công việc, làm gì có mục đích khác.

“Dự án khi đó bị lỗi, mọi người đều đã về hết nên tôi mới phải cùng trưởng phòng ở lại sửa lỗi.”

Thế nhưng càng nghĩ lại càng không đúng. Biểu cảm này, chẳng lẽ chỉ vì đêm đó cô không về mà Nguỵ Kính Dụ trực tiếp để cả bộ phận phải hứng chịu kết cục.

“Anh bảo không lấy việc công vào việc tư. Việc tôi ở lại là vì sửa dự án cho kịp trước tiến độ ngày giao. Giờ anh lại đem việc đó để trút lên cả bộ phận tôi. Mọi công sức của chúng tôi liền đổ sông đổ bể hết sao?”

Càng nói, Vân Nhật Sam càng tức giận. Hai mắt dần ửng đỏ lên như muốn khóc.


Nhìn bộ dạng đó, Nguỵ Kính Dụ mới cau mày. Lập tức một tay kéo Vân Nhật Sam lại gần, khiến cô ngồi trên đùi hắn.

Hắn tức giận, nhưng nhìn bộ dạng của Vân Nhật Sam lại cảm thấy như lỗi ở mình. Dần dần lấy lại sự bình tĩnh, khẽ vuốt lọn tóc.

“Trước tiên nói cho tôi biết, em với nam nhân kia là gì.”

Vân Nhật Sam có chút khó hiểu nhưng vẫn trả lời. Mối quan hệ là trưởng phòng nhân viên, rõ ràng như ban ngày.

“Đồng nghiệp.”

Biểu cảm này, không lẽ Nguỵ Kính Dụ lại ghen sao?

Vừa dứt câu, người đàn ông đã trực tiếp hôn lên đôi môi nhỏ. Thoáng qua mùi rượu pha lẫn thuốc lá đậm nồng khiến đầu óc cô như quay cuồng.

“Ưm…”

Vân Nhật Sam nhỏ nhẹ thốt lên, nụ hôn buông xuống, dời tâm lên chiếc cổ trắng ngần. Bàn tay Nguỵ Kính Dụ trực tiếp cởi chiếc áo khoát trên người cô xuống.

Gần như 1 tuần Nguỵ Kính Dụ không tiếp xúc với Vân Nhật Sam. Giờ đối diện không khác gì củi khô gặp lửa. Một màn dục vọng muốn khơi mào.

Vân Nhật Sam đối diện với sự tiếp nhận đột ngột, bàn tay trực tiếp muốn đẩy ra. Nhưng rất nhanh Nguỵ Kính Dụ đã lật người lại, để cô nằm xuống giường.


Nhìn bàn tay nhỏ ngăn cản sự tiếp xúc nhưng bất thành, người đàn ông liền trực tiếp nắm lấy bàn tay. Khẽ cắn nhẹ lên.

Gương mặt Vân Nhật Sam đỏ lựng vì thấy hành động này, lập tức muốn rụt tay nhưng đã bị bắt lại.

Thật ra chỉ cần một câu Vân Nhật Sam giải thích, Nguỵ Kính Dụ đã tin rồi. Cái mà người đàn ông giận, có lẽ do việc chủ động vì cô nấu đồ ăn mà cô lại không để ý, tâm tình hắn vì cô làm ra vậy mà bị vứt xó.

Nụ hôn lần nữa dời lên đôi môi, chẳng biết đã qua bao lâu. Đến khi đôi môi nhỏ sưng lên thấy rõ. Nguỵ Kính Dụ mới buông tha.

Vân Nhật Sam còn cho rằng Nguỵ Kính Dụ muốn mình ngay tại đây. Kết quả sau một nụ hôn dài cùng đầy vết tích nơi chiếc cổ nhỏ. Người đàn ông mới hài lòng mà buông tha.

Lúc chiếc xe về lại biệt thự, trời đã vào đêm khuya. Vài người hầu ngó chiếc xe, lại ngạc nhiên khi thấy Vân Nhật Sam cùng Nguỵ Kính Dụ trở ra.

Vài người không khỏi cảm thán, chỉ có Vân Nhật Sam mới có thể khiến ông chủ trở về lại biệt thự.

Vừa bước vào phòng, Nguỵ Kính Dụ đã cẩn trọng đặt cô lên giường. Vân Nhật Sam cũng mệt mỏi vì thức trắng nhiều ngày, lập tức vùi vào giấc ngủ sau đó.

Sau sự việc đó, vậy là hôm sau liền có thư báo gửi lên cả tập đoàn. Dự án của bộ phận thiết kế được giải thưởng, nhưng để lựa hình ảnh quảng bá sản phẩm thì lại chọn phần của bộ phận mô phỏng. Kết quả rõ ràng, toàn bộ số lợi nhuận thu về nhờ quảng bá bộ phận mô phỏng sẽ hưởng một phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận