Buổi đấu giá kết thúc, Vân Nhật Hạ không thể đoạt được món đồ cô ta muốn, bản thân trở nên thất thần thấy rõ. Đi bên cạnh Trực Kiên, anh ta thấy điệu bộ không tập trung đến mình thì không hài lòng, khẽ lay tay nhắc nhở.
“Đừng quên việc lát nữa chúng ta cần làm.”
Trực Kiên nổi tiếng tên thiếu gia ăn chơi. Việc vung số tiền để có được Vân Nhật Hạ cũng chẳng phải vấn đề quá to tát.
Ban nãy Vân Nhật Hạ đoán liều Nguỵ Kính Dụ đang hiện diện ở đây. Cô ta muốn dựa vào chút hy vọng mỏng manh để kiếm Nguỵ Kính Dụ.
Gian phòng dự tiệc của tổ chức cấp cao diễn ra ngay sát tại phân khu đấu giá. Nhưng với thân phận như Vân Nhật Hạ thì không thể bước vào, Trực Kiên cũng như thế. Hầu như quy tụ tại buổi tiệc đó đều là các công chức lớn.
Vừa rời khỏi phòng, Vân Nhật Hạ đã hướng ánh nhìn tò mò sang gian phòng đầy người canh gác đó. Bất chợt lại trông thấy bóng dáng Vân Nhật Sam bước ra.
Cô ta lần nữa nhìn kĩ xác định chính xác là Vân Nhật Sam.
Trong đầu Vân Nhật Hạ loé lên suy nghĩ, gương mặt Vân Nhật Sam lẫn cô ta đều tương đối giống nhau. Nếu Trực Kiên nhận nhầm người mà thật sự có ý đồ không đứng đắn với Vân Nhật Sam. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chắc chắn rằng người vướng vào cũng chỉ có Trực Kiên mà thôi.
Nghĩ tới đây, Vân Nhật Hạ lại quay qua nhìn Trực Kiên. Cô ta khẽ vùi vào lòng diễn kịch, tránh anh ta lại trở nên nổi cáu.
“Em làm sao quên được chứ.”
Ánh mắt chú tâm hướng về Vân Nhật Sam đang rời đi, lại lập tức nắm bàn tay Trực Kiên.
“Em đi đây một lát, sẽ không để anh đợi lâu. Lát nữa quay lại chắc chắn khiến anh hài lòng.”
Trực Kiên nhìn Vân Nhật Hạ làm nũng, anh ta cũng chỉ là một nam nhân. Hiển nhiên trước nhan sắc xinh đẹp như Vân Nhật Hạ cũng thôi không tức giận nữa.
Vân Nhật Hạ nhận được sự đồng ý, vội vàng rời đi. Tầm mắt nhanh chóng theo hướng Vân Nhật Sam.
Mà Vân Nhật Sam rời ra ngoài, men theo lối mòn thiết kế khu trang hoàng. Bước thẳng ra khuôn viên phía sau. Nơi đây trồng đầy hoa cảnh. Khiến người khác bất giác trở nên thoải mái. So với việc ở nơi đông người ngột ngạt, trở ra ngoài vẫn sẽ tốt hơn.
Dựa vào chiếc ghế ngồi, đầu óc Vân Nhật Sam rối như tơ vò. Sau việc hôm nay, cô lại thêm món nợ với Nguỵ Kính Dụ rồi.
Vân Nhật Sam ngồi một mình, gió thoảng mát rượi. Nơi đây theo cảm nhận, lại chỉ có mình cô yên tĩnh.
Vân Nhật Hạ đứng từ xa nhìn, bàn tay liền nhấn gọi yêu cầu đến Trực Kiên, lập tức gửi vị trí nơi ở gần của Vân Nhật Sam.
Không ngoài dự đoán, chưa đầy vài phút sau Trực Kiên liền hiện diện. Tới đây Vân Nhật Hạ ở góc khuất hài lòng mà rời đi.
Trực Kiên bị gọi ra ngoài khuôn viên thì hơi khó chịu. Ánh mắt bắt đầu ngó nghiêng tìm vị trí của Vân Nhật Hạ. Sau vài phút tìm kiếm, liền dừng trên người một nữ nhân ngồi dựa trên ghế cách đó không xa.
Dáng vẻ cô gái có chút lười biếng, từ góc nhìn của Trực Kiên, thấy được cả mảng lưng ngọc, mái tóc vương trên gương mặt nhỏ, vài sợi khẽ tung nhẹ theo từng đợt gió thoảng.
Trần đời có kẻ nào lại không ham mê mỹ nhân. Huống hồ chi với Trực Kiên, tiếp xúc khá nhiều, cũng nhất thời bị người trước mặt làm cho ngây ra.
Trong đầu nổi lên suy nghĩ, anh ta muốn có được cô gái này.
Trực Kiên từ từ di chuyển lại gần, nhưng đến khi hiện diện. Lại ngạc nhiên khi nhận ra đó là Vân Nhật Hạ. Chỉ là bộ đồ khác ban nãy, cả mái tóc lẫn phong cách trang điểm. Mà với gương mặt hiện tại, lại còn thu hút anh ta hơn ban nãy.
Vân Nhật Hạ muốn tạo hứng thú mới sao?
Vân Nhật Sam ngồi trầm ngâm, đến khi nhận ra sự xuất hiện của nam nhân lạ mặt. Đôi mày hơi cau lại, gương mặt không hài lòng thấy rõ.
Cô lập tức đứng dậy muốn rời đi, nhưng được mấy bước Trực Kiên đã dùng lực tay rắn chắc khẽ siết eo mà kéo cô lại. Sức lực một nam nhân không thể so bì với nữ nhân, khiến Vân Nhật Sam nhất thời không thể phản kháng.
“Đi đâu mà vội, chẳng phải cô kêu tôi tới đây sao?”
Gương mặt Vân Nhật Sam khó chịu thấy rõ, vài giây sau đã cả kinh khi thấy nam nhân trực tiếp úp mặt lên mảng lưng mình, tham lam cúi xuống còn cắn lấy rồi liếm lên mảng lưng khiến cô rợn người.
Vân Nhật Sam bấu mạnh vào bàn tay hắn, trực tiếp dùng chân giày cao gót đạp mạnh vào đế giày Trực Kiên.
Trực Kiên chịu xúc tác đau đớn thì lập tức nổi cáu, không nhân nhượng tát thẳng vào gương mặt nhỏ của cô. Trực tiếp dùng sức lôi Vân Nhật Sam đặt lên chiếc ghế nằm gần đó. Mà cơ thể cô bị ép xuống nền ghế lạnh, lập tức đau điếng.
Tên nam nhân gằn giọng nhìn cô, nét mỉa mai rõ ràng.
“Giỏi thật, tôi chi tiền cho cô để phục vụ, giờ lại dám làm phản.”
Thế nhưng khoảnh khắc Trực Kiên lần nữa ý định muốn cúi xuống người Vân Nhật Sam, từ phía sau lực đạo không hề nhỏ lập tức đẩy anh ta ra.
Người vệ sĩ nhìn tình cảnh trước mặt, lại quay nhìn Vân Nhật Sam vội vàng cúi đầu, động thái lo lắng thấy rõ.
“Xin lỗi cô Vân, tôi sơ suất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...