Người hầu trông thấy cô, vẻ mặt khá rạng rỡ. Riêng quản gia còn gọi điện báo lại cho Nguỵ Kính Dụ trở nên yên tâm.
Bình thường Nguỵ Kính Dụ kết thúc công việc khá khuya. Nhưng từ lúc Vân Nhật Sam rơi vào đợt bệnh này. Họ mới phát giác ra ông chủ lúc nào cũng về sớm hẳn. Cứ tầm chiều là đã trở về, sau đó ở hẳn trong phòng ít khi trở ra.
Vân Nhật Sam trở xuống, người hầu đã vội bưng ra bát cháo nóng hổi hối thúc cô ăn. Bản thân vực tỉnh nhìn bát cháo, bắt đầu cho từng muỗng vào. Cảm nhận cảm giác ấm nóng thoải mái.
Vốn ăn xong còn định theo thói quen thay đồ đi làm, người hầu đã vội ngăn cản.
“Cô Sam, ông chủ bảo cô cần nghỉ ngơi thêm. Bây giờ cô không thể ra ngoài được đâu.”
Nghe đến đó, Vân Nhật Sam mới gật đầu. Lẳng lặng quay trở lại phòng. Dù gì, trời cũng đã gần chập tối rồi.
Mà không lâu sau khi Vân Nhật Sam trở lên phòng, từ phía cổng đã truyền đến tiếng xe. Ông chủ của họ vậy mà đã trở về.
Nguỵ Kính Dụ vừa trở về, việc đầu tiên là bước lên phòng. Hắn đi vào, vậy mà không thấy ai. Tầm mắt hướng về phía nhà vệ sinh sáng đèn, không lâu sau Vân Nhật Sam cũng trở ra trong chiếc váy trắng. Tấm khăn tuỳ tiện lau khô mái tóc, hướng ánh mắt sạch sẽ nhìn về phía người đàn ông.
Chuyện của vài ngày trước, trải qua cơn bệnh, giờ Vân Nhật Sam cũng chỉ nhớ man mán, nhưng việc đêm đó cô cầu xin hắn liên tục như nào cô cũng khá rõ, thoáng chốc mấy hình ảnh không đứng đắn tái hiện.
Cổ họng cảm giác khô, Vân Nhật Sam né tránh tầm nhìn. Vội vàng bước lại gần bàn muốn uống nước.
Nhưng vừa rót ra ly, đằng sau đã cảm nhận rõ cơ thể cao lớn phía sau lưng mình. Thân thể Nguỵ Kính Dụ dán chặt vào người cô, khiến bản thân có chút hoảng loạn.
Vân Nhật Sam vội vàng uống, rồi lập tức đặt ly nước xuống. Ngay khi vừa đặt, Nguỵ Kính Dụ liền dứt khoát nhấc bổng thân thể nhỏ đặt lên giường. Khiến cô rơi vào trạng thái ngạc nhiên.
“Ngụy Kính Dụ, anh muốn làm gì.”
“Muốn làm gì?”
Nguỵ Kính Dụ nhìn cô, hắn cũng theo đó lặp lại câu nói. Sau đó khẽ nhếch môi nhìn vào gương mặt nhỏ đang sợ hãi mình. Hắn đáng sợ vậy sao?
“Ba ngày em bị bệnh, tròn ba ngày tôi không yên giấc phải canh em. Giờ tôi mệt, em phải canh tôi ngủ. Cái gì cũng phải có qua có lại.”
Nói xong, người đàn ông trực tiếp nằm xuống đùi Văn Nhật Sam. Để mặc cô ngồi dựa vào thành giường, bàn tay ôm lấy ngang eo.
Vân Nhật Sam nhất thời ngây ra. Mà sau khi nằm xuống, Ngụy Kính Dụ cũng chẳng nói thêm câu nào liền chìm vào giấc ngủ.
Không gian xung quanh nhất thời im lặng. Mặt trời khi này đã lặn từ lúc nào, bao phủ lên cả căn biệt thự màn đêm lạnh lẽo.
Canh cô ngủ sao? Nguỵ Kính Dụ vậy mà rảnh rỗi đến mức đó.
Cô nhìn xuống gương mặt Nguỵ Kính Dụ đang ngủ. Không thể phủ nhận góc cạnh gương mặt hắn hoàn hảo, thần thái vẻ đẹp cuốn hút tuyệt đối.
Mà giờ một kẻ cao thượng như thế chẳng cần thay đồ, vẫn chiếc áo vest. Trực tiếp nằm trên người cô mà ngủ.
Vân Nhật Sam không biết nên làm sao.
Cầm lấy tấm khăn khẽ lau khô tóc. Cứ thế dựa vào thành giường. Cảm nhận từng kim đồng hồ trôi qua. Bản thân cũng theo đó rơi vào giấc ngủ.
Vân Nhật Sam mệt mỏi, dần dà rơi vào ngủ sâu. Đến khi tỉnh lại, đã đổi vị trí nằm trên giường, bản thân thì ở trong lòng Nguỵ Kính Dụ.
Trời vẫn còn là một mảng đêm đen yên tĩnh.
Bàn tay Nguỵ Kính Dụ vẫn vậy, đặt ngay điểm eo để cơ thể nhỏ dựa sát vào lồng ngực. Điều này căn bản như một thói quen vậy.
Thật ra thì, Vân Nhật Sam cũng chẳng có thứ gì giá trị trên người. Vậy mà không hiểu sao người đàn ông này cứ mỗi lần cô rơi vào bế tắc, hắn lại xuất hiện đột ngột giải vây cho cô.
Tựa hồ như sắp rơi vào vũng bùn, chính hắn đưa tay ra kéo. Cũng hắn cho cô cơ hội để thay đổi suy nghĩ, khiến cô trở nên tỉnh táo hơn.
Sau này tôi phải trả lại anh thứ gì đây. Nợ thật sự quá nhiều.
Vân Nhật Sam bất lực, khẽ thì thầm.
Hơi ngẩng đầu, tức khắc đã chạm vào góc cằm người đàn ông.
Nguỵ Kính Dụ dường như ngủ rất sâu, cô chỉ nghe tiếng thở đều bên cạnh. Trên người hắn luôn có mùi hương mát lạnh nhàn nhạt đặc trưng. Khiến người nào cũng trở nên yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...