Trạch Vũ nhìn tình cảnh trước mặt. Vội vàng lên xe rồi lái về.
Mà Vân Nhật Sam hoàn toàn bị thuốc chi phối, nhu cầu cao thấy rõ. Bản thân nhướng lên, muốn đưa tay cởi áo nhưng Nguỵ Kính Dụ đã bắt lại. Ánh mắt hắn đục ngầu nhìn xuống gương mặt đang ửng lệ vì sắc đỏ.
“Ngụy Kính Dụ, anh ghét tôi đúng không?”
Vân Nhật Sam thật không hiểu, cô khó chịu, vì sao hắn lại chẳng giúp.
Vân Nhật Sam nhướng lên, lập tức cắn vào cổ Nguỵ Kính Dụ. Tức khắc một tay Nguỵ Kính Dụ đã giữ chặt, dục vọng dâng cao cố kiềm nén tưởng chừng như lúc nào cũng có thể bộc phát.
“Ngụy Kính Dụ, tôi nóng, anh giúp tôi. Hay căn bản là anh không được…”
Vừa nói, vừa thở hổn hển. Hơi thở từ ngọt ngào lại phảng phất mùi rượu, trực tiếp nhào lên người đàn ông, gắt gao hôn lên đôi môi lạnh của hắn.
Tròng mắt Nguỵ Kính Dụ đen láy, nhìn xuống người đang làm loạn, hơi thở ngọt ngào cứ thoảng qua, thêm việc cô quấy nhiễu sự chịu đựng, dần dà đạt mức giới hạn.
Nguỵ Kính Dụ tức giận lớn giọng gằn lên.
“Cút xuống xe.”
Giọng nói vang tai trên xe hằn rõ, Vân Nhật Sam bỗng cảm thấy tủi thân. Cô cố níu chút tỉnh táo rời khỏi người hắn. Nhưng vừa nhích xuống đã bị bàn tay người đàn ông giữ chặt eo không cho rời khỏi. Ánh mắt hắn u ám hẳn.
Đến lúc này, Trạch Vũ còn không biết là đang nói cậu nữa thì cũng sớm bị xử lý rồi. Chiếc xe vội vàng tấp bên đường. Trạch Vũ lập tức mở cửa rồi rời khỏi.
Trên xe thoáng cái chỉ còn hai người, Nguỵ Kính Dụ nhìn người trong lòng. Hiển nhiên biết giờ phút này nên làm gì tiếp theo. Lần này không phản kháng nữa, trực tiếp cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi. Nơi vết thương bị rách, ôn nhu đưa bàn tay xoa nhẹ.
Chỉ là đi dự tiệc, vậy mà Vân Nhật Sam lại uống vào thứ thuốc này. Chắc chắn không phải là vô tình rồi.
Nguỵ Kính Dụ cúi đầu, cắn nhẹ lên nơi vòm cổ, bàn tay Vân Nhật Sam theo đó siết chặt lấy đầu, ôm chầm lấy cổ người đàn ông muốn làm sâu hơn nữa.
Bàn tay Nguỵ Kính Dụ rơi rớt trên cơ thể mềm mại, dần dà vén vào sâu phía trong lớp váy. Khẽ khàng tiến đến nơi đang nóng bừng phía sau lớp vải mà miết nhẹ, nhưng không tiếng vào.
Sự trêu đùa khiến Vân Nhật Sam càng nóng hơn, cơ thể nhướn lên muốn người đàn ông chạm vào. Nhưng Nguỵ Kính Dụ không để cô đạt được mục đích.
Đôi mắt Vân Nhật Sam dần ánh nước, long lanh trong vắt nhìn hắn. Dần dà như thể khiển trách, cô sụt sùi nói.
“Ngụy Kính Dụ, anh cũng chỉ bắt nạt tôi như họ.”
Nét ám muội xuất hiện nơi đáy mắt Nguỵ Kính Dụ. Ít ra giờ phút này, người trong lòng hắn vẫn còn nhận định được hắn là ai.
“Bắt nạt, tôi bắt nạt em lúc nào? Một mình tôi không đủ, lại còn dám đi tiếp rượu kẻ khác sao?”
Lúc này đây, ánh mắt Ngụy Kinh Dụ không đơn thuần nữa. Hằn lên sự chiếm hữu thấy rõ.
Dứt câu, Nguỵ Kính Dụ lập tức cúi xuống, cắn lên bả vai trơn nhẵn không hề nhân từ. Khiến Vân Nhật Sam khẽ rên rỉ vì đau.
“Tôi không có, bọn họ ép tôi…”
Nguỵ Kính Dụ rũ tầm mắt, nhìn xuống gương mặt cô nước mắt vươn lên. Nếu hắn không đến kịp, chẳng rõ cô đã bị tên nam nhân kia làm thành gì rồi.
Ngón tay chậm rãi, xem xét nơi hang động ẩm ướt. Chậm rãi tiến vào. Bất giác khiến thân thể nhỏ cong lên, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt như thể cầu xin.
Nguỵ Kính Dụ cuối cùng phủ phục, lặng lẽ cởi quần. Lộ ra vật hiên ngang dựng sững từ lúc nào. Dứt khoát tiến vào nơi nhỏ bé, hạ thân khiến cô lần nữa chìm trong cảm giác ấm nóng.
Chẳng rõ qua bao lâu, trên xe dần dà nóng lên thấy rõ. Cho đến một lúc sau, người trong lòng vì mệt mỏi mà thiếp đi. Nguỵ Kính Dụ mới lấy tấm khăn quấn quanh cơ thể nhỏ.
Đến lúc khi trở về biệt thự, người trong lòng vẫn chưa hề tỉnh lại. Nguỵ Kính Dụ cẩn thận bế cô vào nhà tắm làm sạch, rồi lần nữa đặt lên giường. Theo trình tự thoa thuốc trị sẹo rồi đắp chăn lên. Lần này tránh việc Vân Nhật Sam tự làm hắn tức giận, Nguỵ Kính Dụ đi trước một bước. Đặt cả vỉ thuốc trên bàn ngay cạnh giường của hắn.
Đây chính là hắn chủ động yêu cầu cô uống.
Đêm đó Nguỵ Kính Dụ không hề ngủ, hắn vậy mà tìm rồi tra đến những cái tên trong buổi tiệc nhỏ. Đồng thời cũng yêu cầu nơi diễn ra buổi tiệc gửi toàn bộ camera có xuất hiện Vân Nhật Sam.
Từ đầu đến cuối, đều là do một nữ nhân ở độ tuổi trung niên bắt ép Vân Nhật Sam đi uống rượu. Cứ sau mỗi lần như thế, cô lại vội vàng trốn đi theo hướng vào nhà vệ sinh.
Mọi thứ hiện rõ ràng tái hiện qua màn ảnh.
Vậy cũng đồng nghĩa là, ban nãy hắn thật sự trách nhầm cô.
Quả thật, Vân Nhật Sam làm gì biết uống rượu. Làm sao có chuyện cô sẽ đi tiếp rượu được.
Nguỵ Kính Dụ di chuyển lại phòng, nhìn gương mặt nhỏ ngủ đến say. Ánh mắt dừng trên đôi môi cắn đến rách ra, phần đỏ ửng hiện rõ.
Bàn tay khẽ xoa nhẹ.
Ban nãy chẳng rõ hắn suy nghĩ gì, vậy mà nghe tin cô mời rượu kẻ khác. Trong lòng hắn thật sự vì vậy mà nổi điên. Ngụy Kính Dụ còn cho rằng với người dính phiền phức tai tiếng như Vân Nhật Sam sẽ không ai ngó đến, giờ phút này hắn mới nhận rõ, cho dù cô có như thế nào, với nhan sắc của Vân Nhật Sam cũng vô số kẻ muốn nhắm đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...