Phía bên ngoài, tiếng gõ cửa dần vang lên. Là giọng nói quen thuộc của trưởng phòng. Vân Nhật Sam không muốn mở cửa, chỉ là nghe tiếng càng lúc càng dồn dập khiến cô bất giác hoảng sợ.
“Vân Nhật Sam, mở cửa đi em.”
Khoảng thời gian dần lâu, tiếng bước chân càng lúc càng nhiều.
“Bảo vệ, người của tôi say rồi ngủ quên bên trong. Phiền anh mở cửa ra giúp.”
Càng lúc, thứ thuốc càng lấn sâu. Bất giác khiến cơ thể nóng ran. Vân Nhật Sam đoán được bản thân dần mất tỉnh táo. Lập tức cố cắn vào môi để khiến bản thân lần nữa thức tỉnh lại. Cắn đến nỗi, bật cả máu trên đôi môi nhỏ.
Tiếng động mở cửa ngày một dồn dập, bảo vệ từ vặn không được. Lập tức dùng thân mình xông thẳng vào. Cứ thế thành công phá cửa xông vào.
Vừa trông thấy Vân Nhật Sam lẩy bẩy trong góc, khoé môi Hàn Thư đã kéo cao theo. Trưởng phòng đứng một góc, vội cảm ơn bảo vệ. Riêng Hàn Thư lại hài lòng đi vào, nhẹ nhàng đỡ.
“Sam Sam à, sao lại tự nhốt thế chứ. Không ổn chỗ nào cứ bảo tôi.”
Biểu cảm Vân Nhật Sam tức giận, muốn phản kháng trước bàn tay đang dìu mình đứng lên. Nhưng cô lại chẳng thể phản kháng. Sức lực một chút cũng chẳng còn.
Hàn Thư cứ thế dìu khỏi nhà vệ sinh. Đi thẳng trên cả dãy hành lang dài. Vân Nhật Sam đứng bên cạnh không thể phản kháng, đôi lúc muốn vùng mình thoát. Nhưng bản thân lại nhận rõ mình chẳng thể cử động.
Đến khi đẩy cửa vào một căn phòng riêng biệt ngay trong chính khu vực dự tiệc. Hàn Thư mới buông ra. Ánh mắt nhìn cô hài lòng về kết quả thấy rõ.
“Nghỉ ngơi đi.”
Nói dứt lời, cô ta trở ra ngoài.
Vân Nhật Sam ở trong phòng, cả người run rẩy nóng rực. Cảm giác này, trước đó cô chưa từng trải qua. Làm sao có thể biết chính xác bản thân bị gì. Chỉ rõ một điều, cô đang bị lũ người đó hãm hại.
Cho dù có là say rượu, Vân Nhật Sam cũng không ngờ nghệch đến mức bản thân chẳng thể phản kháng như này. Cơ thể hiện tại nóng đến mức như muốn kêu gào. Ánh mắt yếu ớt nhìn xung quanh căn phòng, gương mặt ửng đỏ đến lạ.
Cho dù có cắn môi, thứ làm Vân Nhật Sam tỉnh táo lại cũng chỉ là chút lý trí mơ hồ. Còn bản thân chẳng thể nhúc nhích.
Không lâu sau, cánh cửa được đẩy ra. Vân Nhật Sam hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn, thoáng chốc đã cả kinh. Vậy mà lại là giám đốc Nguyên ban nãy.
Kì thực, những chuyện này đều nằm trong suy tính của lũ người đó. Chỉ mỗi Vân Nhật Sam chẳng thể phát giác ra. Cô một mực cho rằng bản thân tập trung vào việc cần làm. Không đoái hoài, sẽ không tự rước rắc rối.
Nhưng rất rõ ràng, rắc rối luôn tự tìm tới.
Giám đốc Nguyên ánh mắt hướng về phía Vân Nhật Sam, như thể phát hiện ra con mồi, chậm rãi di chuyển đến hướng bên cạnh giường.
“Tự dâng hiến mời gọi sao?”
Ban nãy tên giám đốc Nguyên còn để xổng cô. Anh ta có chút nháo nhào vì mất con mồi. Chỉ là không nghĩ, lại có một nữ nhân chủ động đến mời chào anh ta đến đây. Những thứ anh ta đã để ý, sao có thể dễ dàng thoát ra khỏi tầm ngắm được.
Bàn tay anh ta hướng đến gương mặt Vân Nhật Sam đang ửng đỏ, rồi ánh mắt dừng trên đôi môi nhỏ cắn đến rách da. Trông ánh mắt lấp lánh của người con gái đang trừng mắt nhìn hắn phản kháng nhưng bất thành, sự phấn khích càng dâng lên.
Giám đốc Nguyên cũng chẳng phải loại người tốt lành gì. Cho nên đối với tình trạng trạng Vân Nhật Sam hiện tại, anh ta cũng biết cô đang bị bỏ thuốc. Vừa hay, cũng hợp tạo thành hứng thú với cô.
Mặc dù có tai tiếng, nhưng anh ta cũng chưa từng đụng chạm Vân Nhật Sam. Nay chứng thực nhan sắc, mỡ dâng miệng mèo, không chơi thì thật phí.
Bàn tay chậm rãi đặt lên phần chiếc váy, khẽ miết nhẹ. Cảm nhận làn da cô đang nóng hổi rõ ràng.
“Loại con gái như em chắc hẳn trải nghiệm nhiều thú vui rồi. Chi bằng nay đổi hứng thú sang tôi. Biết đâu sẽ thoải mái hơn thì sao.”
Giám đốc Nguyên nhìn gương mặt nhỏ, ánh mắt cô trực chào, đang nhăn nhó lại. Cơ thể không ngừng cử động nhưng chẳng thể di chuyển. Anh ta khẽ khàng cúi xuống hôn nhẹ lên phần cánh cổ trắng ngần, tham lam ngửi lấy mùi thơm nhẹ.
“Buông tôi ra…”
Vân Nhật Sam yếu ớt nói.
Biểu thị ánh mắt Vân Nhật Sam phản kháng từ chối kịch liệt. Cơ thể tế bào đối với sự tiếp xúc, một nửa tinh thần lý trí thống khổ kêu gào thoát khỏi, nhưng một nửa ít lại muốn tiếp xúc.
Không thể, tình huống hiện tại, Vân Nhật Sam tuyệt đối sao dễ dàng mất cảnh giác như thế.
Bàn tay to lớn của tên giám đốc Nguyên, cẩn thận vuốt ve như đang chiêm ngưỡng sắc đẹp người dưới thân mình. Trải qua hàng tá người phụ nữ, muôn loại cảm giác, có thứ gì anh ta đã chưa từng trải nghiệm.
“Đừng ngoan cố nữa, em xem, ngay cả phản kháng cũng không thể. Chi bằng cứ tiếp tục vui vẻ đi. Tôi sẽ không bạc đãi em.”
Ngón tay giám đốc Nguyên đặt lên vết thương tại đôi môi nhỏ, như muốn chiêm ngưỡng xem vết thương từ đâu ra. Nhưng vừa chạm tới, tức khắc Vân Nhật Sam đã cắn một cái thật mạnh khiến anh ta la lên.
Ánh mắt anh ta dần sắc lạnh, đầu ngón tay theo đó chảy máu.
“Hồ nháo thật.” Giám đốc Nguyên trào phúng nói một câu.
Tức khắc, bàn tay siết chặt khuôn cằm nhỏ, lần nữa cúi xuống muốn cắn lên đôi môi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tưởng chừng sắp chạm vào, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa phòng được vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...