Mê Đắm Chí Mạng

Vân Nhật Sam mạnh mẽ thì có, chỉ có điều hành sự lại quá nông nổi bi quan. Luôn không xem xét đến kết cục. Chỉ sợ đến lúc chưa đạt được, bản thân đã chẳng còn.

Trước đó xem xét qua hồ sơ học tập của Vân Nhật Sam, Nguỵ Kính Dụ cũng không khỏi ngạc nhiên về học lực học tập. Kì thi đại học cũng đã đậu vào đại học được cho là lấy điểm thi cao nhất. Tỉ lệ phần trăm đậu vào chỉ nằm trong 20% trên tổng lượng thí sinh tham gia.

Tiếc là bản thân lại bị chôn vùi trong 3 năm trại giam. Đó cũng là điều hắn thấy đáng tiếc.

Ngụy Kính Dụ nhìn gương mặt Vân Nhật Sam, mọi biểu cảm thu gọn trong tầm mắt hắn. So với Vân Nhật Hạ thoải mái, rõ là trên người cô hắn cứ cảm giác bị giam cầm vùi lấp.

Đến khi kết thúc bữa ăn, người hầu lại đưa đến một bộ đồ khác để Vân Nhật Sam thay ra. Ban đầu cô còn nghi hoặc, nhưng bộ hiện đang mặc đã là hôm qua. Vì thế vội vàng thay ra.

Lúc trở xuống cũng được người dẫn ra phía xe. Ngụy Kính Dụ ngồi ghế sau, Vân Nhật Sam trực tiếp mở cửa trước. Nhưng cửa đã được khoá lại.

Trạch Vũ chỉ có thể bước xuống cửa sau mời cô lên. Lúc đó Vân Nhật Sam mới miễn cưỡng bước vào.

Thế nhưng ở trên xe, vị trí vẫn hai người mỗi người một góc.

Không gian im lặng suốt cả một đoạn đường đi, tầm mắt Vân Nhật Sam luôn hướng ra phía bên ngoài, từng đoạn đường hiện rồi dần khuất.

Cho đến khi chiếc xe đi vào lộ trình quen thuộc, Vân Nhật Sam mới nhận thức được là đang di chuyển đến nghĩa trang Vân Hoà.


Nhưng khi đến nơi, lần nữa bản thân ngạc nhiên khi xung quanh có rất nhiều người đang hiện diện.

Sự bất an hiện lên, nhưng lời của Nguỵ Kính Dụ lần nữa khiến cô bình tĩnh trở lại.

“Đêm qua sau khi em rời khỏi khá lâu đã có người đến đây với ý đồ xấu. Nhưng hiện tại tôi đã cho người canh gác rồi.”

Câu nói này, đánh bay sự lo lắng hoàn toàn.

“Sau này không cần phải suy nghĩ nơi đây sẽ có người đến quấy phá.”

“Vì sao anh lại giúp tôi?” Lần nữa không thể hiểu, Vân Nhật Sam lại lên tiếng.

Dường như, người đàn ông này đã biết quá nhiều thứ về cô. Vân Nhật Sam với hắn nếu xét ra, một chút thân thiết cũng không hề có. Căn bản chỉ là người dưng.

“Em muốn tôi giúp em, tôi đang thực hiện. Còn nữa, cái này là đang trả công cho lần phục vụ tôi.”

Ngụy Kính Dụ thản nhiên nói ra. Khí sắc không mấy biến đổi. Như thể đối với hắn chẳng qua chỉ là tiện tay.

Vân Nhật Sam vì câu nói này hơi cau mày. Cũng đúng, lần lên giường trước hắn bảo sẽ trả tiền. Vậy bây giờ trả cái này cũng rất hợp lẽ.

Cô rơi vào trạng thái trầm tư, rất lâu mới lên tiếng đề nghị.

“Tôi muốn đến Vân gia.”

Gương mặt Nguỵ Kính Dụ tỏ ra vẻ khó hiểu. Nhưng cũng yêu cầu Trạch Vũ làm theo. Tới khi dừng trước của biệt thự, Nguỵ Kính Dụ lần nữa ra lệnh, thoáng qua thấy được ngữ điệu tức giận.

“Tốt nhất đừng để bản thân có thêm vết thương nào!”

Vân Nhật Sam ánh mắt long lanh, nở nụ cười tươi nhìn người đàn ông.

“Có anh chống lưng, sẽ chẳng ai dám làm gì tôi cả.”

Đến khi lần nữa quay lưng về hướng Vân gia, ánh mắt đã tức khắc thay đổi.


Ngụy Kính Dụ bất an, liền trực tiếp đứng bên ngoài đợi.

Vân Nhật Sam bước đến trước cánh cửa sắt cao. Bảo vệ từ phía trong nhìn cô, e dè nhíu mày nhưng rồi cũng mở.

Vừa hay tin người hầu báo Vân Nhật Sam trở về, Vân Chi Thành tức giận liền bước vội xuống lầu. Đêm qua ông ta vì tức giận nên sai người đến nghĩa trang Vân Hoà hòng để Vân Nhật Sam biết điều, chỉ là không nghĩ đến cảnh lại có người canh gác. Gần như mấy ngày nay, nơi đó luôn có người khiến ông ta không thể tiếp tục việc xấu ông ta làm. Vừa nhìn đã biết có người giúp đỡ.

Bóng dáng Vân Nhật Sam nhàn tản ngồi trên ghế, làm Vân Chi Thành không nhịn được lớn giọng tức giận.

“Mày còn gan trở về sao, cái loại không được ăn học đàng hoàng.”

Vân Nhật Sam hơi lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. Ánh mắt chứa đầy sự thù hận nhìn về phía Vân Chi Thành.

“Không được ăn học là đang nói ông? Người mà lúc nào cũng chỉ biết lấy một người đã chết ra. Ông không sợ sẽ có ngày phải trả giá sao? Mẹ tôi đã yên nghỉ, vậy mà lại bị các người suốt ngày quấy nhiễu.”

“Thứ người hầu chết cũng đáng, lại còn nuôi dạy ra thứ cướp chồng em gái của mày.”

Vân Nhật Sam nghe nhắc đến mẹ, không nhân nhượng bước về hướng Vân Chi Thành, một tay tát thẳng lên gương mặt già nua của ông ta.

“Đừng xúc phạm đến mẹ của tôi. Còn nữa, ai là chồng ai? Ngay cả giường người đàn ông đó còn không có khả năng bước lên.”

Vân Chi Thành tức giận thấy rõ, gương mặt hoàn toàn đỏ lên vì bị đánh. Lần nữa, chỉ tay thẳng mặt về phía Vân Nhật Sam.


“Mày,…”

“Tôi làm sao?”

Vân Chi Thành không thể cãi lý, tức giận hét lên, định thần sẽ kêu người hầu mang dụng cụ đến. Chỉ là thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đi vào sân, đến khi bước vào đến gần nhìn rõ là ai thì vội vàng cúi đầu, động thái thay đổi lập tức.

“Cậu Nguỵ, sao cậu lại đích thân tới đây.”

Ngụy Kính Dụ hoàn toàn không quan tâm đến Vân Chi Thành, tầm mắt tập trung cô gái nhỏ xem có bị thương gì không. Đến khi thấy ổn, hắn mới thả lỏng.

Vốn còn tưởng bản thân sẽ bình tĩnh khi không bước vào, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng Vân Nhật Sam bị đánh đến ngất đi như lần trước, hắn chẳng kìm được mà không lâu sau cũng đi vào trong.

Vân Nhật Sam cũng kinh ngạc hẳn khi thấy Nguỵ Kính Dụ hiện diện. Như thế khác nào đang công khai hắn thật sự bảo vệ cô.

“Nói xong thì trở về. Thời hạn 10 phút đã là quá rồi.”

Người đàn ông dứt câu, liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Nhật Sam. Hiển nhiên hắn không muốn hiện diện ở nơi đây dù chỉ một chút.

Cho xe đến Vân gia, chẳng qua là đang thể hiện sự dung túng. Còn về bản thân hắn bảo là chính thức kết thúc với Vân gia, tuyệt đối sẽ không dính dáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận