Vân Nhật Sam hiển nhiên không hiểu Nguỵ Kính Dụ có ý định gì. Nhưng người đàn ông xong việc đã trở xuống dưới, để mặc cô vẫn ngồi trên giường.
Vân Nhật Sam theo đó vội vàng thay bộ đồ, rất nhanh đã trở xuống dưới lầu.
Khi này Dận Hàm Nhi cùng Nguỵ Quân Liễm đang dùng bữa sáng. Ngụy Kính Dụ ngồi vị trí đối diện.
Trông thấy cô, Nguỵ phu nhân lên tiếng mời gọi.
“Nhật Hạ, mau qua đây dùng bữa sáng.”
Vân Nhật Sam siết chặt tay nắm cầu thang, chậm rãi di chuyển xuống phía dưới. Vốn ban đầu còn định ngồi ở một vị trí cách xa. Ngụy Kính Dụ đã lên tiếng, chỉ vào chỗ của hắn.
“Đi qua đây.”
Ai đời vị hôn thê của mình mà lại ngồi cách xa như thế.
Thế là Vân Nhật Sam căng thẳng đi lại gần, sau đó ngồi lên ghế vị trí gần người đàn ông.
Phần ăn của cô rất nhanh đã được bưng lên. Suốt cả quá trình, mọi người đều tập trung dùng bữa. Duy Vân Nhật Sam vẫn luôn căng thẳng, ăn được vài miếng, cô lại buông xuống.
Nhìn cô ăn được một ít, Dận Hàm Nhi liền gắp thức ăn vào bát cô. Bà hiền hậu nói.
“Con nên ăn nhiều một chút.”
Vân Nhật Sam bất đắt dĩ, chỉ có thể ăn hết.
Những thái độ đối xử tốt như này, chẳng qua chỉ đang dành cho Vân Nhật Hạ.
Dùng bữa xong, Vân Nhật Sam tự kiếm cớ rời đi. Nhưng vừa bước ra ngoài, một chiếc xe đã sớm đỗ lại. Trạch Vũ theo lời dặn dò, cẩn thận bước xuống mở cửa xe mời cô lên.
“Tôi được giao nhiệm vụ chở cô về.”
Ngụy Kính Dụ vẫn còn ở trong biệt thự chưa rời đi, nghĩ đến đó, Vân Nhật Sam mới dám bước lên xe.
Cho đến khi Vân Nhật Sam ngồi yên vị bên trong xe. Trạch Vũ lại cẩn thận đưa đến một chiếc hộp nhỏ.
Vân Nhật Sam cau mày mở ra, vậy mà lại là một viên thuốc. Không cần Trạch Vũ phải nói, cô cũng đoán được là thuốc gì. Cứ như thế mà uống vào.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng tại Vân gia, Trạch Vũ được dặn dò chở cô về tận nơi. Cậu bước xuống mở cửa xe, Vân Nhật Sam theo đó mà bước xuống.
Khi này Vân gia vẫn đang ngồi tại bàn ăn, Vân Nhật Hạ sửa soạn ăn diện, dường như là chuẩn bị đi chơi. Trông thấy sự xuất hiện của cô, tất cả ánh mắt đều dời tầm.
Vân Nhật Hạ nhìn chằm chằm cô, cả đêm qua không trở về. Vậy mà bây giờ đã xuất hiện.
Điều cô ta để ý đó là, chiếc váy Vân Nhật Sam đang mặc. Thoạt nhìn rất quen mắt, căn bản chính là mẫu thiết kế chỉ mới công chiếu, sản phẩm này chưa ra mắt trong dự án thiết kế thời trang của công ty dưới tay tập đoàn Shine. Cô ta đã từng ngó qua.
Sao Vân Nhật Sam lại có nó.
Chắc chắn là hàng giả!
Nhưng không lâu sau, một người hầu chạy vào báo cáo. Mà vấn đề người hầu nói lần nữa khiến cô ta cau mày, tâm trạng trở nên bực bội.
“Thưa tiểu thư, khi nãy tôi thấy chiếc xe chở cô Sam về là chiếc xe lần trước đã từng đến đây, của ngài Nguỵ.”
Vân Nhật Hạ nhất thời ngạc nhiên, bàn tay cầm chiếc túi xách khẽ siết chặt.
Đêm qua, Vân Nhật Sam đi với Nguỵ Kính Dụ sao?
Không thể nào, chắc chắn là Nguỵ Kính Dụ nhìn lầm Vân Nhật Sam thành cô.
Cô ta bất an nhìn vào màn hình điện thoại. Tin nhắn lần cuối Trạch Vũ gửi đến báo lại rằng chủ tịch bận, hôm khác sẽ đến đón cô ta.
Vân Nhật Sam tai tiếng như thế, không thể nào Nguỵ Kính Dụ nhìn lầm được. Có thể là chiếc xe đó chỉ vô tình đến đón mà thôi.
Vân Nhật Hạ dù bất an, nhưng vẫn cô giữ vẻ mặt bình tĩnh. Mang theo động thái hiên ngang bước ra ngoài.
Nhưng ngay khi vừa bước ngang qua người Vân Nhật Sam, giọng nói của cô lại vang lên.
“Đêm qua, người đàn ông của cô ở với tôi đó. Cô nói xem, ngay cả hình thù của cô mà còn nhận lầm được…”
Vân Nhật Hạ đưa tay, sự tức giận càng thêm hình thành. Vốn định tát Vân Nhật Sam nhưng bàn tay cô đã giữ chặt lại.
Lần nữa cất giọng khiêu khích, ánh mắt Vân Nhật Sam trở nên sắc bén lạ thường, như nhìn sâu xoáy thẳng vào nỗi sợ của Vân Nhật Hạ.
“Ngay cả hình thù của cô mà hắn còn nhận lầm được, thì cô nghĩ trong mắt người đàn ông đó cô là cái thá gì.”
“Chị… đồ con điếm.”
Vân Nhật Hạ tức giận, lập tức hét lên, vùng vằng giật bàn tay ra khỏi tay Vân Nhật Sam.
“Đủ rồi!”
Vân Chi Thành chứng kiến câu chuyện, lần nữa tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn. Vài giọt rung rinh tràn ra khỏi ly.
“Đó là người đàn ông của em gái mày đó. Loại mày mà cũng dám đi quyến rũ ngài sao? Còn không nhìn xem bản thân mày tệ hại như nào đi. Trong mắt ngài Nguỵ, mày chính là thứ bẩn thỉu.”
Vân Nhật Sam nở nụ cười khiêu khích, cô ngồi xuống chiếc ghế trên bàn.
“Tôi thấy mấy người nhập tâm quá rồi đó, nên nhớ, tôi lãnh tội danh của Vân Nhật Hạ. Người tệ hại là cô ta mới đúng.”
Người Vân gia không thể phản bác. Diễm Nhu nhìn con gái của mình, lại nhìn Vân Nhật Sam. Quả thực, khi tin tức lộ ra đứa con Vân Nhật Hạ hư hỏng như nào. Vân Chi Thành khoảng thời gian đó đã như muốn phát điên chỉ để nghĩ cách che dấu.
Mà cách họ chọn, lại là lôi chính đứa con còn lại của họ ra.
Cùng một gương mặt, vậy mà hai số phận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...