Năm đó khi xảy ra chuyện như thế. Lời Vân gia lên báo thanh minh trước công chúng chỉ duy nửa đầu là đúng, còn nửa sau đều là giả.
Khi Vân phu nhân hạ sinh cũng là trùng ngày mừng thọ của lão phu nhân. Bởi là mừng thọ lễ lớn, tránh việc máu me xui rủi. Việc Vân phu nhân hạ sinh hai đứa nhưng đứa trẻ đầu lại ra trước nên sinh non, khả năng yểu mệnh. Vân phu nhân không muốn bản thân bị ảnh hưởng tài sản trong gia tộc chỉ vì đứa trẻ đầu sinh non. Nên khi kết quả thông báo lại chỉ nói về việc đứa sau.
Cứ như thế, thành công sinh đứa trẻ thứ hai trùng ngày mừng thọ. Tất cả đều coi đây là may mắn khi trùng hợp, rất cưng chiều vị tiểu thư đó. Chẳng ai hay đến sự tồn tại đứa bé còn lại.
Vân phu nhân lẫn người chồng vì không muốn lộ ra chuyện, liền giao đứa trẻ ấy bảo người giúp việc giết đi, tốt nhất không cần giữ mạng. Nhưng người giúp việc thương xót sinh linh bé nhỏ vừa mới chào đời, liền lén nhận nuôi chăm sóc.
Vốn tưởng có thể âm thầm nuôi đến khi lớn, ai ngờ về sau người Vân gia phát hiện việc bà ta không giết mà còn lén nuôi. Kết quả đuổi việc bà ta. Chẳng ai biết bà đã cật lực quỳ trước thềm, khấu đầu liên tục mong tha cho đứa bé dù nó chẳng có tí máu mủ gì với bà, mà đối tượng bà xin tha lại chính là cha mẹ đứa bé.
Khi này Vân Nhật Sam chỉ mới 7 tuổi.
Nhũng tưởng mọi thứ đã xong xuôi, nào ngờ mọi thứ diễn ra càng lúc càng sai lệch. Khi rộ lên tin tức tiểu thư Vân gia. Cũng là lúc Vân Nhật Sam bước vào vòng xoáy này.
Năm đó cô chỉ vừa bước sang tuổi 18 một tháng.
Khi ấy vài chiếc xe sang trọng kéo đến trước khu nhà quê của mình. Vân Nhật Sam khi đối diện với gương mặt giống bản thân, cả hai người tự nhận là cha mẹ cô thì nhất thời ngây ra.
Kết quả là gì? Họ đến không phải để van xin, cái chính yếu là đe doạ.
Hiện tại mẹ của cô mắc bệnh, thời gian phẫu thuật gấp rút cũng như cần số tiền lớn điều trị. Họ lấy mẹ cô ra làm vật để thương lượng.
Họ đánh vào trọng tâm là Vân Nhật Sam cần tiền. Bản thân trước đó cũng cực khổ đi làm thêm, nhưng chút số tiền ít ỏi đó chẳng được gì với căn bệnh mẹ cô mắc phải.
Thế là cô đồng ý thay thế Vân Nhật Hạ đi tù, đứng ra chịu hết tội lỗi của cô ta. Nhưng đổi lại, bọn họ giúp mẹ cô điều trị căn bệnh nan y bà đang mắc phải.
….
Trở lại thực tại.
Chiếc xe đảo bánh, thoáng chốc dừng trước cửa bệnh viện nơi người mẹ của mình điều trị. Vân Nhật Hạ không muốn kẻ khác bắt gặp một người giống y đúc mình liền bảo Vân Nhật Sam đeo khẩu trang vào.
Vân Nhật Sam vừa xuống xe, lập tức đi thang máy hướng đến phòng bệnh. Cô đi rất nhanh, dần dần chuyển thành chạy. Cảm giác 3 năm trời bị giam cầm chỉ để mong gặp lại người mẹ của mình, xúc cảm này chẳng ai biết cô nàng đã phải chờ mong mỏi như nào.
Chỉ cần gặp lại mẹ, người đã theo sát mình từ nhỏ đến lớn. Chắc chắn rằng mọi thứ cô trải qua trên đời, cả những thứ bản thân phải chịu sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.
Theo như người Vân gia nói, mẹ cô hiện được điều trị tại căn phòng 56.
Dừng trước cửa căn phòng, Vân Nhật Sam cố nén sự mong chờ. Từ từ đẩy cửa vào.
Ở trên giường, một người phụ nữ trung niên đang nằm, vẫn gương mặt quen thuộc nhưng lại bị gầy đi. Bên cạnh là những vật dụng truyền nước, thuốc than. Dường như chưa tỉnh lại.
Vân Nhật Sam đã nói dối với Châu Dương được người Vân gia nhận lại cô, cô cũng bảo sẽ đi du học ba năm. Hơn nữa còn bịa việc bà được chữa bệnh vì đã giúp người Vân gia nuôi cô lớn.
Cô toàn nói dối, đó cũng là lý do thời gian cô ở trong tù, để đổi lại việc chữa trị cho mẹ 3 năm đến tận bây giờ.
Vân Nhật Sam ngồi trên ghế, chỉ muốn có thể đợi bà tỉnh lại để nhìn cô đã trở về bên cạnh bà sau một thời gian dài.
Đến tối, y tá bảo cô xuống lấy phần ăn sẵn. Vân Nhật Sam nghe lời mà đi theo. Lần nữa trở lại, đã thấy Châu Dương ngồi yên tĩnh trên giường bệnh, lưng đang dựa ra sau.
Châu Dương nghe tiếng động, bà xoay đầu nhìn về hướng cửa mở, trông thấy thân ảnh quen thuộc. Bà mơ hồ cất giọng xót xa.
“Nhật Sam, là con sao, con trở về thật sao?”
Vân Nhật Sam lẳng lặng lại gần, đặt phần ăn lên bàn. Tay cô run run cầm lấy bàn tay già nua, áp lên gương mặt mình.
“Con gái của mẹ đã trở về rồi.” giọng nói càng lúc càng run. Lần nữa không nhịn được rúc vào lòng bà. Lồng ngực bà ấm áp, vương thoảng mùi thuốc, nhưng đều là mùi hương quen thuộc.
“Con trở về rồi, con cũng sẽ không đi đâu nữa. Mẹ yên tâm.”
Bàn tay bà run run đặt lên bờ vai gầy gò của cô, để lộ ra khớp xương lưng càng thể hiện việc cô đã gầy đến mức nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...