Càng ngày càng thấy sự mù quáng của tình yêu
*********************************************************************
“Thương Nguyệt, gần đây ngươi rất ít đến Đông Thành nhạc phường, thật ra trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hiếm khi trông thấy Dương Tĩnh Lan xuất hiện tại Đông Thành nhạc phường, Ân Thải Long liền hỏi ngay.
Dương Tĩnh Lan vừa lau ngọc tiêu của mình vừa nói:“Cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều sự tình…… Có chút ứng phó không nổi.”
Tựa như, y không biết tại sao mình phải đáp ứng Nam Trúc Khiêm ở lại Bắc Lam lâu.
Nguyên nhân Nam Trúc Khiêm muốn y lưu lại vì không muốn có chuyện gì xảy ra với y, nhưng theo như tính tình của Dương Tĩnh Lan, vốn nên cự tuyệt hắn , vậy mà y lại tìm một cái cớ thập phần gượng gạo.
“Nếu như ta ở lại đây, Thương Nhiên ở nhà một mình càng không an toàn.”
Vì vậy, đương nhiên Tiêu Thương Nhiên đồng ý lưu lại , Dương Tĩnh Lan cũng đành lưu lại.
Dương Tĩnh Lan vừa ra khỏi nhạc phường, đã nhìn thấy có người đang chờ mình ngoài cửa.
Không phải Nam Trúc Khiêm, mà là Du Hiểu Kiệt.
Dương Tĩnh Lan trong lòng có chút thất vọng, nhưng vẫn tiến về phía trước, hỏi:“Hiểu Kiệt, ngươi tìm ta có việc sao?”
“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi ư?” Du Hiểu Kiệt cười nói,“Ta muốn cùng ngươi đi dạo một chút a.”
“… Hảo.” Dương Tĩnh Lan đang muốn thu hồi ngọc tiêu, lại bị Du Hiểu Kiệt nhìn với vẻ khác thường:“Thương Nguyệt, ngọc tiêu của ngươi… Tại sao không giống với cái lần trước ta tặng ngươi?”
Dương Tĩnh Lan kinh ngạc vì sự dò hỏi của Du Hiểu Kiệt, nói:“Lần trước không cẩn thận làm hỏng , nên ta đã mua một cây khác.”
Ngọc tiêu của Du Hiểu Kiệt đã bị chém nát lúc Đạp Tuyết đánh lén Dương Tĩnh Lan.
Nhưng mà Du Hiểu Kiệt không nghĩ như vậy.
Ngươi đã bắt đầu bất hòa với ta rồi sao? Ngay cả vật duy nhất ta tặng ngươi, ngươi cũng không nguyện ý lưu lại…..
“Đi thôi. Ta có đặt một phòng tại Đồng Thành khách ***, không ngại dùng một bữa cơm cùng ta chứ?” Du Hiểu Kiệt dừng một chút, nói:“Đương nhiên, tiền rượu và thức ăn thì chúng ta chia nhau.”
Nếu hắn thay Dương Tĩnh Lan thanh toán, sẽ làm tổn thương tự ái của y.
Không thể không thừa nhận, suy nghĩ của Du Hiểu Kiệt rất là chu đáo.
Đi vào khách *** Đồng Thành, Dương Tĩnh Lan đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp Ít Chính Như Hoàng, cũng là ở nơi này . Bất quá khi đó mình còn chưa có công việc, đành để Ít Chính Như Hoàng mời khách. Thế nhưng Ít Chính Như Hoàng sẽ không chú ý những điều này, nhưng trong lòng Dương Tĩnh Lan vẫn cảm thấy có chút băn khoăn.
“Đêm hôm đó, ta đã thổ lộ tâm ý của ta với ngươi ngay tại đây……” Du Hiểu Kiệt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Dương Tĩnh Lan,“Ngươi thật sự không nhớ rõ sao?”
“Thực xin lỗi, ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Dương Tĩnh Lan than một tiếng. Ta không phải Tiêu Thương Nguyệt, làm sao ta nhớ rõ được .
“Ngươi đã nói, ngươi sẽ cho ta câu trả lời thuyết phục .” Du Hiểu Kiệt u uất nói. Ta cũng đã nói, ta sẽ chờ ngươi. Nhưng, bây giờ ngươi coi ta là cái gì?! Là thân mật cùng Nam Trúc Khiêm, là khoảng cách cùng ta càng ngày càng xa! Đây là câu trả lời thuyết phục của ngươi?”
Dương Tĩnh Lan im lặng. Y không phải là không có phát giác được Du Hiểu Kiệt đối với mình rất ôn nhu, chỉ là y không muốn nhìn thẳng vào hắn, nên y lựa chọn trốn tránh.
Người Du Hiểu Kiệt yêu là Tiêu Thương Nguyệt, không phải y. Mà y, cũng không yêu Du Hiểu Kiệt.
“Vì sao ngươi không trả lời ta? Ta một lần lại một lần nhường nhịn ngươi, chính là hi vọng ngươi có thể một lần nữa nhớ tới quan hệ của chúng ta. Mà Nam Trúc Khiêm kia thật vô liêm sỉ. Rõ ràng là hắn thừa nước đục thả câu! Hắn là loại người không xứng để ta gọi hắn là lâu chủ!” Du Hiểu Kiệt cười lạnh,“Hắn căn bản không xứng!”
Dương Tĩnh Lan nhíu mày.“Ngươi nói đủ chưa?”
Y không phải Tiêu Thương Nguyệt, Y không biết Du Hiểu Kiệt cùng Tiêu Thương Nguyệt trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Du Hiểu Kiệt không thể bắt buộc chính y yêu hắn.
“Thương Nguyệt, ngươi thay đổi.” Ngữ khí Du Hiểu Kiệt trở nên trầm trọng,“Ngươi chưa bao giờ đối với ta như vậy.”
“Ta không thay đổi, là ngươi thay đổi.” Dương Tĩnh Lan nói,“ Du Hiểu Kiệt, ngay từ đầu ta biết ngươi là một người ôn hòa săn sóc, thấu hiểu suy nghĩ của người khác. Nhưng ngươi bây giờ, vì tranh đoạt tình yêu mà không từ thủ đoạn, thậm chí phản bội Trúc Khiêm, một người vẫn luôn xem ngươi là bằng hữu.”
Du Hiểu Kiệt nâng mày.“Ngươi biết chuyện ta phản bội?”
“Là Trúc Khiêm nói cho ta biết . Kỳ thật, hắn đã sớm phát hiện ngươi phản bội Bắc Lam lâu hơn Phi Minh, chỉ là hắn không muốn vạch trần. Bởi vì, phản bội là tử tội. Hắn không muốn giết ngươi.” Dương Tĩnh Lan hạ mi,“Ngươi nên rời khỏi Bắc Lam lâu .”
Du Hiểu Kiệt chăm chú nhìn y thật lâu.“Là Nam Trúc Khiêm kêu ngươi tới thuyết phục ta?”
“Không phải.” Dương Tĩnh Lan nói,“Đây là ý của mình ta.”
Du Hiểu Kiệt trầm ngâm thật lâu, nói:“Ngươi đã muốn ta rời đi, ta cũng không cần thiết lưu lại nữa… Sau này còn gặp lại, Thương Nguyệt.”
Nam Trúc Khiêm, lần này ta nợ ngươi một ân tình. Nhưng mà, ta tuyệt đối sẽ không tặng Thương Nguyệt cho ngươi.
Dựa vào cây tử đàn lan, Nam Trúc Khiêm im lặng nhìn đầy trời tuyết bay lả tả theo gió.
“… Hiểu Kiệt, hắn đi rồi .” Sau lưng truyền đến tiếng thở dài trầm thấp của Dương Tĩnh Lan.
Nam Trúc Khiêm cười.“Đi rồi? Cũng tốt a.”
Hắn cũng không muốn dựa theo quy củ Bắc Lam lâu xử trí Du Hiểu Kiệt, càng không muốn đóng kịch với Du Hiểu Kiệt….. Hắn đi, ngược lại là một chuyện tốt.
“Cảm giác bị bằng hữu phản bội, rất thống khổ a.” Dương Tĩnh Lan lộ ra sầu não,“Một mực xem trọng hắn, tin tưởng hắn, có chuyện gì đều thổ lộ hết với hắn, toàn tâm tín nhiệm, nhưng sau lưng lại bị hắn phản bội…… Loại cảm giác này, ta cũng từng có.”
Người càng có được nhiều quyền thế, càng khó tín nhiệm người khác… Bắc Lam lâu chủ tín nhiệm một người như thế, khi bị phản bội sẽ vô cùng đau đớn, không hề ít hơn mình
“Về sau, ngươi còn có thể tin tưởng bằng hữu nữa không ?” Nam Trúc Khiêm quay lại nhìn qua y, tay vẫn đang cầm chén rượu.
“Vốn dĩ ta không tin …” Dương Tĩnh Lan suy tư trong chốc lát, nhoẻn miệng cười.“Bất quá, sau khi gặp được bọn Nhã Lam cùng Như Hoàng, ta lại bắt đầu tin.”
Bởi vì Hàn ca mà ta không muốn tin tưởng tình yêu. Sau đó ta gặp được ngươi, cũng bắt đầu tin.– những lời này, Dương Tĩnh Lan không nghĩ sẽ nói ra.
Nam Trúc Khiêm nắm chén rượu sáng long lanh, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh y.“Ta từng có bằng hữu, nhưng sau này mới phát hiện bất quá chỉ là một giấc mộng. Thương Nguyệt, kỳ thật ta rất hâm mộ ngươi. Hữu tình của ngươi, không bị trói buộc bởi quyền lực cùng ích lợi.”
“Không ai quy định Bắc Lam lâu chủ không thể có được bằng hữu chân chính.” Dương Tĩnh Lan tựu tiếu phi tiếu nhìn hắn,“Ngươi cũng có thể đem ta trở thành bằng hữu của ngươi.” (tựu tiếu phi tiếu : giống như cười mà không phải cười)
“Được .” Nam Trúc Khiêm lại châm đầy một chén rượu Đỗ Khang, cạn một hơi hết sạch.
“Bằng hữu, kiêm người yêu… Có thể chứ?”
************************************************************************************
tình yêu của hai anh đang là đề tài nóng bỏng của thuộc hạ và người thân. kakakaka. hồi sau sẽ rõ
*****************************************************************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...