“Anh vì cái đứa nhà nghèo này mà đánh em, em sẽ
nói cho cha biết, kêu cha em đuổi ba Kính Huyễn ra khỏi công ty.” Lộ Đế bị
Dương Lịch cho hai bạt tai, trong lòng càng thêm căm hận Kính Huyễn, không biết
hối lỗi.
“Thì ra cô dùng cách này để uy hiếp Kính Huyễn sao? Không nghĩ tới cô còn nhỏ
mà tâm cơ ác độc như vậy, tốt nhất về sau không nên để tôi nhìn thấy cô, dù cô
có đi tới tố cáo với cha cô tôi cũng không sợ.” Dương Lịch lạnh lùng nhìn Lộ
Đế, sau khi nói xong liền đi tới bên cạnh Kính Huyễn, bấc quá anh chỉ cao hơn
Kính Huyễn một cái đầu, nhưng không ngại ôm Kính Huyễn trở về.
“Dương ca “Kính Huyễn theo bản năng kêu tên Dương Lịch.
“Anh ở đây, em không cần phải sợ, anh dẫn em trở về.” Dương Lịch cật lực ôm
Kính Huyễn, nhưng vẫn dùng thanh âm rất dịu dàng đáp trả Kính Huyễn.
“Dương ca, em lạnh quá, lạnh quá.” Kính Huyễn toàn thân đều ướt đẫm, ở trong
ngực Dương Lịch kêu lạnh.
“Chờ một chút, anh dẫn em đi gặp bác sĩ.” Dương Lịch nghe Kính Huyễn liên tục
kêu lạnh, bước chân càng nhanh hơn, vừa đến đại sảnh cậu cũng vô cùng mệt mỏi,
hướng về người giúp việc nữ đang quét dọn gọi vào.
“Nhanh đi kêu bác sĩ đến đây cho tôi, nhanh lên một chút.” Dương Lịch giọng
điệu ra lệnh nói, làm toàn bộ những người hầu tập trung chú ý trên người Dương
Lịch, đây là thiếu gia của họ sao, bình thường cậu thường hay mỉm cười mà sao
bây giờ lại cảm thấy dáng vẻ anh rất lạnh lùng.
“Cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Nhanh kêu bác sĩ tới đây cho tôi.” Dương
Lịch nổi giận nhìn những người hầu còn đang ngẩn người, không thể làm gì khác
hơn là lên tiếng lần nữa kêu bọn họ.
“Vâng! Thiếu gia, cậu có chỗ nào cảm thấy không khỏe àh?” Một người hầu nữ lo
lắng hỏi Dương Lịch.
“Là Kính Huyễn ngã bệnh, nhanh đi.” Dương Lịch thật cảm thấy có chút không chịu
nổi cái lề mề của người này rồi, kêu bác sĩ đương nhiên là có người bị bệnh,
như vậy mà còn hỏi.
“Được được tôi lập tức đi gọi bác sĩ ngay, các người mau giúp thiếu gia ôm tiểu
thư Kính Huyễn.” Người làm nữ khẩn trương kêu người làm nữ khác còn đang si
ngốc đứng bên cạnh, giúp một tay ôm Kính Huyễn, còn mình thì đi gọi điện thoại
kêu bác sĩ.
“Tiểu thiếu gia, tôi giúp cậu ôm Kính Huyễn là được rồi.” người làm nữ đi tới
bên cạnh muốn giúp Dương Lịch ôm Kính Huyễn về phòng nghỉ ngơi.
“Không cần, tôi tự mình đi là được rồi, cô giúp tôi tìm quần áo sạch sẽ tới
đây.” Dương Lịch kiên trì muốn tự mình ôm lấy Kính Huyễn, kêu người làm nữ giúp
mình tìm bộ quần áo tới thay cho Kính Huyễn, trước tiên ôm Kính Huyễn lên lầu
đặt cô lên giường trong phòng của mình.
“Thiếu gia, cậu cũng đi thay quần áo đi, toàn thân cậu cũng ướt, nhanh thay cẩn
thận bị cảm.” Một người phụ nữ đương cầm y phục, khuyên Dương Lịch đi thay y
phục.
“Tôi không cần, tôi muốn chờ bác sĩ khám cho Kính Huyễn, sau đó tôi sẽ đi
thay.” Dương Tịch quật cường đứng ở bên cạnh bác sĩ, chờ bác sĩ khám nói Kính
Huyễn không có chuyện gì, sau đó mới đi thay y phục.
“Bác sĩ, cô bé có chuyện gì hay không?” Người làm nữ không thể làm gì khác hơn
là hướng tới vị bác sĩ đang chuẩn đoán bệnh cho Kính Huyễn, hỏi thăm chờ bác sĩ
trả lời.
“Cô bé có thể là do hoảng sợ, lại bị rơi xuống nước, có chút sốt, các cô hôm
nay chăm sóc tốt cho cô bé, tối cô bé có thể sốt lên, thường xuyên thay khăn
lạnh đắp trên trán.” Bác sĩ từ từ nói.
“Vậy cám ơn ngài, bác sĩ, tiểu thiếu gia, bây giờ cậu có thể đi thay quần áo
rồi chứ?” Người làm nữ nghe bác sĩ trả lời xong, trong tay cầm quần áo hỏi
Dương Lịch.
“Biết rồi, cô đi theo bác sĩ lấy thuốc, không cần để ý đến tôi.” Dương Lịch
thúc giục người làm nữ đi cùng bác sĩ lấy thuốc, tự cầm lấy quần áo trong tay
người làm vào phòng vệ sinh thay đồ.
“Dương Lịch, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, làm thế nào Kính Huyễn lại rơi xuống
nước?” Dương mẹ mới vừa ở nhà bạn nói chuyện phiếm, lại có người giúp việc gọi
điện thoại tới nói Kính Huyễn rơi xuống nước, lo lắng lập tức liền chạy về.
“Đều là do Lộ Đế làm, đẩy Kính Huyễn xuống hồ nước, may là con chạy tới kịp
thời.” Đối với chuyện của Kính Huyễn, Dương Lịch kể Lộ Đế đã gây ra chuyện tốt
gì.
“Tại sao có thể như vậy, có phải con sai lầm không? Lộ Đế trông như thế nào lại
giống đứa trẻ như vậy.” Dương mẹ có chút không tin nói, quả thật Lộ Đế không
giống một bé gái xấu xa như vậy, mỗi lần nhìn thấy bà đều rất là lễ phép.
“Mẹ bị bề ngoài của cô ta che mắt rồi, con không thèm để ý đến mẹ nữa, con muốn
chăm sóc cho Kính Huyễn, mẹ giúp con nói một tiếng với ba mẹ Kính Huyễn.” Giọng
điệu Dương Lịch nói chuyện với mẹ mình giống như một người lớn, chỉ có điều
Dương mẹ thấy cũng xem như không thấy không thể trách cứ.
“Biết rồi, trong lòng con cũng chỉ có Kính Huyễn, có phải sau này lớn lên cũng
kết kết hôn với Kính Huyễn.” Dương mẹ mập mờ nói, trong lòng bà thật sự cũng
rất thích Kính Huyễn, cũng muốn Kính Huyễn trở thành con dâu.
“Đúng là con muốn kết hôn với cô ấy, mẹ cảm thấy không tốt sao?” Dương Lịch hào
phóng nói, đây có phải là lời mà một đứa trẻ mới mười ba tuổi nói ra sao? Tại
sao lại nói thành thục như vậy?
“Vậy thì tốt, mẹ còn đang suy nghĩ nếu như con không muốn, mẹ liền giới thiều
Kính Huyễn cho em trai con, dù sao một trong hai đứa phải theo đuổi Kính Huyễn,
mẹ muốn Kính Huyễn sau này trở thành con dâu của mình.” Nhìn một chút đây là
lời mà một người mẹ nói sao? Thế nào lại cảm giác không phải một dạng như vậy?
“Tốt nhất mẹ không cần làm như vậy, bằng không con sẽ nói cho cha biết mẹ không
nghe lời, lén lút chạy ra ngoài chơi.” Dương Lịch lấy cha của mình ra uy hiếp
mẹ, chính là vì không muốn để cho bà ở trước mặt Kính Huyễn ăn nói lung tung.
“Không cần, nếu như bị cha con biết, vậy thì mẹ không thể đi chơi rồi.” Dương
mẹ mất hứng nói, chồng của bà cái gì cũng tốt, nhưng thật ra lại vô cùng bá
đạo, không cho bà đi ra ngoài, bởi vì chỉ cần bà đi ra ngoài là sẽ quên hết
không nhớ gì đến ông, chỉ muốn chơi, cho nên mới chờ chồng đi tới công ty làm
bà mới len lén đi chơi thôi.
“Mẹ biết là tốt, không cần ở trước mặt Kính Huyễn nói lung tung “Dương Lịch đi
theo Dương mẹ nghiêm túc nói.
“Mẹ biết rồi, bây giờ trong lòng con làm gì có chỗ cho người mẹ này, con chỉ
quan tâm đến Kính Huyễn.” Dương mẹ cố tình khổ sở nói.
“Đợi đến một ngày cô ấy trở thành mẹ, lúc đó con sẽ quan tâm tới mẹ một chút.”
Dương Lịch nhìn Dương mẹ, bất đắc dĩ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...