Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy

“Kính Huyễn em nhanh ra ngoài đây đi, anh tìm em
thật lâu đó.” Dương Lịch tìm khắp cả khu vườn rồi, cũng không nhìn thấy Kính
Huyễn, đứng tại chỗ oán trách nói.

“Ha ha! Biết chắc anh không tìm ra em, em luôn ở phía trên này nè.” Kính huyễn
rốt cuộc tốt bụng bỏ qua cho Dương Lịch, ở trên núi giả mặt lộ ra khuôn mặt nhỏ
nhắn tràn đầy nụ cười, hướng về khuôn mặt phía dưới tìm mình đang mất bình tĩnh
mà nói.

“Em làm gì mà trèo lên chỗ cao như vậy, rất nguy hiểm, mau xuống đây.” Dương
Lịch nhìn thấy Kính Huyễn ở chỗ nguy hiểm, lo lắng kêu cô mau xuống, nếu không
cẩn thận té thì nguy.

“Biết rồi, không cần sợ là núi giả mà, núi này không có cao.” Kính Huyễn ngạc
nhiên nhìn Dương Lịch, chu chu môi bày tỏ không đồng ý lo lắng kia.

Kính huyễn thận trọng bò xuống núi giả, cũng đang bò đến nửa chừng, bước không
vững, lảo đảo té xuống, Kính Huyễn sợ thét lên, không dám nhìn xuống phía dưới,
dùng đôi tay che mắt lại.

Đợi thật lâu cũng không thấy cảm giác đau đớn, té xuống núi giả cũng không cần
lâu như vậy? Kính Huyễn nghi ngờ buông tay đang che mắt ra, rõ ràng là xuống
đất rồi, nhưng tại sao cô lại không thấy đau?


“Rốt cuộc em tính không đứng lên tới khi nào, nặng muốn chết, em nên mau giảm
cân đi.” Phút chốc Kính Huyễn sắp té xuống Dương Lịch làm miếng đệm thịt cho
cô, thấy cô nhóc ngu ngốc này còn chưa có ý định đứng lên, nên đành phải lên
tiếng.

“A, thì ra là em đè anh ở phía dưới, không trách được em cảm thấy không đau, anh
không sao chớ?” Kính Huyễn nhanh chóng trèo xuống người Dương Lịch, quan tâm
hỏi.

“Đau muốn chết, em nói anh có thể không có chuyện gì sao? Bảo em không nên leo
cao như vậy, hiện tại biết nguy hiểm chưa?” Dương Lịch miễn cưỡng xoa eo ngồi
dậy, còn giáo huấn Kính Huyễn nghịch ngợm.

“Oa oa!Đúng không, về sau... về sau! Em...Chẳng phải...Làm...Chính là...chứ
sao.” Không nghĩ tới chính là, Kính Huyễn nghe lời nói cảnh cáo của Dương Lịch
thì khóc rống lên, ngay cả nói chuyện cũng trở nên có chút đứt quãng, lần này
hù được Dương Lịch rồi nhưng...

“Em không có làm sao hết sao lại khóc, em xem, hiện tại anh không có bị gì hết?
Đừng khóc, ngoan, đừng khóc.” Dương Lịch cố gắng dỗ dành giải thích với Kính
Huyễn, nói khóc thì khóc liền, không thể làm gì khác cố gắng nén cảm giác đau ở
sau lưng, mỉm cười đứng trước mặt cô quay một vòng, bày tỏ mình thật sự không
có chuyện gì.

“Nhưng mà, em làm cho anh cảm thấy chán ghét rồi, hu hu “Kính huyễn có phải hay
không rất đần, Dương ca có phải cảm thấy ghét Kính Huyễn rồi hả? Đúng không?”
Kính Huyễn vừa khóc, vừa còn lo lắng Dương Lịch ghét mình.

“Làm sao ghét chứ, Sau này lớn lên Kính Huyễn là vợ của anh, làm sao anh lại
ghét em được chứ, đúng không?” Dương Lịch nhìn thấy Kính Huyễn trên mặt đầy
nước mắt, lấy cái áo sạcch sẽ của mình lau nước mắt cho cô, trong lòng ưng
thuận thề nguyện muốn kết hôn cùng Kính Huyễn.

“Có thật không? Vậy chúng ta ngoắc tay được không?” Kính Huyễn đưa cánh tay nhỏ
nhắn ra, muốn cùng Dương Lịch ngoắc tay, như vậy trong lòng cô mới cảm thấy yên
tâm.

“Được, ngoắc tay nào, trăm năm không thay đổi, vậy hài lòng?” Dương Lịch buồn
cười nhìn Kính Huyễn, đứng lên lôi kéo Kính Huyễn đi từ từ.


“Chúng ta đi đâu vậy? Em muốn về nhà, mẹ có thể đang tìm em.” Kính Huyễn không
biết rốt cuộc Dương Lịch muốn dẫn mình đi đâu, nhìn thấy bầu trời bắt đầu tối
dần, đoán là bây giờ mẹ đang ở nhà chờ cô.

“Đi theo anh đến một chỗ, chỗ đó sau này là nơi bí mật của chúng ta, rất đẹp.”
Dương Lịch quay đầu lại nhìn đã không còn thấy Kính Huyễn khóc nữa, vui vẻ nói
muốn dẫn cô đến một.

“Chính là chỗ này, đẹp không?” Dương Lịch dẫn Kính Huyễn đến nơi mà mấy ngày
trước anh đã phát hiện, anh phải vượt qua đám cỏ dại rất cao mới tới, cũng là
do anh đuổi theo con mèo mới phát hiện ra chỗ này.

Qua mấy ngày dọn dẹp, hiện tại nơi này sạch sẽ hơn nhiều, “Thật là đẹp, ở trên
cây đại thụ còn có căn nhà gỗ nhỏ, dường như ở trong còn có đồ.” Kính Huyễn
nhìn gốc cây trước mắt phải tới sáu bảy người như cô mới có thể ôm hết, miệng
há to đầy ngạc nhiên.

“Đúng vậy, lúc anh mới vừa phát hiện nơi này cũng kinh ngạc giống em vậy, trong
căn nhà gỗ rất rộng, còn có ly nữa, về sau chúng ta sẽ tới nơi này chơi, được
không, chỉ có hai chúng ta biết là được rồi.” Dương Lịch nắm chặt tay Kính
Huyễn, hướng Kính Huyễn ra ước hẹn.

“Được, về sau nơi này chính là nơi bí mật của chúng ta, em rất thích nơi này.”
Kính Huyễn vui vẻ theo cầu thang dây thừng trèo lên, mở cửa căn phòng nhỏ, chạy
vào bên trong.

“Dương ca, anh mau lên đây xem, phía trên này còn có còn nhiều gấu bông, rất

nhiều nha.” Kính Huyễn nhìn trong phòng đầy gấu bông mà mình thích, chạy đến
cánh cửa kêu Dương Lịch lên cùng chia sẽ niềm vui sướng với mình.

“Ừhm! Em thích là được rồi.” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn vui vẻ, bản thân cũng
cười rất vui, những con gấu bông kia là anh đặc biệt đem tới đây, biết chắc
chắn là Kính Huyễn sẽ rất thích, cho nên anh mới mang tới.

Nhưng ước hẹn khi đó không thể thực hiện được, bởi vì một buổi sáng đẹp trời,
Kính Huyễn đã rất sớm đến nơi bí mật của cả hai, ngồi bên trong căn nhà gỗ nhỏ
chờ Dương Lịch, đơi thật lâu vẫn không thấy bóng dáng Dương Lịch đến, qua thời
gian cả hai đã ước hẹn lâu rồi.

Đến lúc Kính Huyễn sắp không đợi được nữa, rốt cuộc mới nghe thanh âm của Dương
Lịch: “Tôi bảo cô không cần đi theo tôi nữa, cô không thấy phiền hay sao.”
Dương Lịch nhịn không được hướng về một bé gái đang kiên trì đi theo phía sau
mình nói, bé gái kia rất xinh đẹp, mặc chiếc váy rất dễ thương, gương mặt quật
cường đi theo phía sau.

“Không cần, em muốn cùng Dương ca chơi.” Từ lúc cha mang cô tới Dương gia, khi
nhìn thấy mặt Dương Lịch, cô liền thích anh ngay lúc đó, từ buổi sáng đến bây
giờ liền quấn lấy Dương Lịch, Dương Lịch bị quấn lấy không có cách nào mới đem
cô tới nơi này, lo lắng không biết Kính Huyễn có tức giận hay không rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui