“Kính Huyễn, bọn anh chuẩn bị xong rồi, rốt cuộc
em xong chưa?” Diêm Hỏa trên người mặc quần áo màu trắng đứng bên ngoài phòng
gõ cửa hỏi, không biết bên trong Kính Huyễn đang làm cái gì mà lâu vậy.
“Xong rồi, xong rồi, thúc giục thúc giục cái gì.” Kính Huyễn lúc này mới chậm
rãi mở cửa, hai người giống nhau là mặc quần áo ngủ, Kính Huyễn lấy đôi kính
đen lớn đeo vào, đây là Diêm Hỏa cố ý mua cho cô.
“Hai cục cưng đang ở bên ngoại hối thúc không kịp đợi kìa, cũng muốn kêu em
nhanh lên một chút, cho nên anh lên nhìn xem rốt cuộc em đang làm cái gì.” Diêm
Hỏa nhìn Kính Huyễn một thân mỹ lệ, thỏa mãn gật đầu, quả nhiên lấy cái kiếng
chướng mắt kia xuống, cô càng xinh đẹp thêm. (Kính Huyễn bình thường vẫn đeo
kính cận)
“Ừh, vậy thì đi thôi.” Kính Huyễn nói xong chân thấp chân cao đi trước mặt Diêm
Hỏa, Diêm Hỏa lập tức ôm lấy cô, vốn là muốn cô chủ động nhờ anh giúp một tay,
nhưng nhìn thấy bộ dạng gắng gượng của cô, nên không thể đợi.
“Cám ơn anh.” Kính Huyễn từ tốn cảm ơn Diêm Hỏa, từ hôm qua sau khi hai người
cãi nhau xong, cô không thèm nhìn Diêm Hỏa, nhưng giữa hai người luôn có một
cảm giác kỳ lạ, chỉ có điều không hiểu có là cảm giác gì, nên không phát hiện
ra mà thôi.
“Cám ơn, vậy để biểu đạt ý muốn cảm ơn, thì em hôn anh một cái là được.” Diêm
hỏa cò kè mặc cả nói, trong lòng cũng thật cao hứng vì Kính Huyễn thay đổi,
trước kia Kính Huyễn có bao giờ nói cảm ơn anh? Không tức giận là tốt rồi.
“Nghĩ hay quá nhỉ, nói một câu cám ơn anh thì anh được voi đòi tiên, tốt nhất
không nên cám ơn anh.” Kính Huyễn liếc mắt Diêm Hỏa, người này thật đúng là
không chịu được mà.
“Đùa một chút thôi mà, không cần tức giận như vậy, sẽ rất mau già đó.” Diêm hỏa
cười tươi đùa giỡn với Kính Huyễn, hiện tại không còn xa lạ như trước kia mà
cảm giác chung đụng với cô rất tốt, rất thích biểu hiện Kính Huyễn lúc này.
“Mẹ, hai người chậm chạp quá nha.” Hoan bảo bối ngồi ở trong xe, đang nôn nóng
đợi được đi chơi, rốt cuộc thấy mẹ đi ra, mới lên tiếng oán trách.
“Ha ha! Không phải mẹ ra rồi sao, chúng ta đi thôi.” Kính huyễn sờ tóc Hoan bảo
bối, mỉm cười bĩu môi dụ dỗ Hoan bảo bối đang mất hứng.
“Biết rồi, mẹ không có đeo mắt kiếng thật sự rất xinh đẹp.” Hoan bảo bối nhìn
cặp mắt kính to của Kính Huyễn, hâm mộ nói.
“Vậy sao? Sau này Hoan Hoan lớn lên còn xinh hơn cả mẹ nữa.” Kính huyễn nhìn
cặp mắt hâm mộ của Hoan bảo bối, bật cười nói, thật ra dáng vẻ của Hoan bảo bối
với cô không khác nhau lắm.
“Có thật không? So với mẹ còn xinh đẹp hơn sao?” Hoan bảo bối tràn đầy háo hức
hỏi, nhóc cũng muốn trở nên xinh đẹp giống như mẹ vậy.
“Ha ha, Hoan bảo bối là xinh đẹp nhất rồi.” Kính Huyễn liên tiếp gật đầu nói,
không nghĩ tới còn nhỏ như vậy cũng biết thích đẹp rồi.
“Xinh đẹp, như vậy anh cũng là đẹp trai, anh nói mình là người đẹp xếp thứ hai
cũng không ai dám nhận là người đẹp xếp thứ nhất.” Từ sau khi lên xe Đình bảo
bối bị mọi người lãng quên không quan tâm lên tiếng nói. Đối với bề ngoài của
mình nhóc vô cùng tự tin, điềm này cực kì giống với Diêm Hỏa.
“Ai bảo, mẹ nói em xinh đẹp nhất, cho nên em mới là người xinh đẹp nhất, mẹ, mẹ
nói xem có đúng không?” Hai tiểu tử kia cư nhiên bây giờ lại cãi cọ nhau về vấn
đề ai xinh đẹp hơn, bị kẹt ở giữa Kính Huyễn chỉ có thể buồn cười nhìn.
“Chúng ta đến rồi, không cần vội, từ từ bước xuống.” Diêm Hỏa dừng ở bãi đậu
xe, kêu hai đứa nhóc còn đang trừng mắt cãi cọ nhau xuống xe, xong rồi anh ôm
Kính Huyễn xuống xe.
“Hai đứa đi theo ba mẹ, không được tách rời nhau.” Diêm Hỏa quay đầu về phía
sau nói với hai bảo bối.
“Biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cái nha đầu đần này.” Đình bảo bối dùng giọng
điệu người lớn nói với Diêm Hỏa, còn chỉ chỉ thân ảnh Hoan bảo bối đang đi bên
cạnh mình.
“Anh nói ai là nha đầu đần, anh mới là đứa đần độn đấy.” Hoan bảo bối không
phục hướng về phía Đình bảo bối làm ngoáo ộp.
“Anh có phong độ, mới không cùng em so đo.” Đình bảo bối hào phóng nói.
“Hai đứa ở chỗ này ngồi chờ một chút, ba đi lấy hành lý đem tới đây.” Diêm Hỏa
đặt Kính Huyễn ngồi lên ghế sofa phòng khách, đồng thời gọi hai bảo bối tới
ngồi bên cạnh Kính Huyễn.
“Hai đứa ngoan ngoãn ngồi chỗ này chờ, nghe chưa.” Diêm Hỏa dặn dò hai tiểu tử
kia xong anh mới an tâm đi lấy hành lý.
“Biết rồi, chúng ta ngồi ở chỗ này chờ anh quay lại.” Kính Huyễn nhìn Diêm Hỏa
quan tâm mình, bất đắc dĩ hướng tới anh nói bảo đảm, bằng không không biết loay
hoay tới khi nào.
“Ừhm, vậy anh đi lấy hành lý.” Diêm Hỏa nghe Kính Huyễn nói vậy, lúc này mới đi
lấy.
“Kính Huyễn, là em thật sao? Kính Huyễn.” Một người đàn ông anh tuấn ở phía xa
Kính Huyễn, tách khỏi đám người đi tới bên cạnh Kính Huyễn, trên mặt tràn đầy
vẻ ngạc nhiên.
“Anh làm gì đấy, buông tôi ra, anh có nghe hay không.” Không nghĩ tới là, Kính
Huyễn vừa nhìn thấy người đàn ông anh tuấn này, tâm tình trở nên rất kích động,
muốn tránh khoát cánh tay đang khoắc trên vai cô.
“Anh sẽ không buông ra, em biết không? Anh đã tìm em rất lâu, tại sao em không
nghe anh giải thích chứ.” Người đàn ông này thấy Kính Huyễn nghĩ muốn thoát
khỏi mình, trong lòng rất đau, rất đau, nhưng vẫn không buông cánh tay đang
khoắc trên vai Kính Huyễn xuống.
“Anh không buông, tôi kêu người tới đó.” Kính Huyễn hướng người đàn ông kia lớn
tiếng rống, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt tràn đầy căm hận.
“Em đi theo anh, anh sẽ từ từ giải thích với em, em không nên đối xử với anh như
vậy được không.” Anh ta muốn kéo Kính Huyễn đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện,
nhưng cô không làm theo ý muốn của anh ta, liều mạng hất tay của anh ra.
“Tôi sẽ không đi cùng anh, tôi cũng không cần nghe anh giải thích cái gì, tóm
lại anh lập tức buông tôi ra.” Kính huyễn hung hăng nói xong, trong lòng vẫn
đang suy nghĩ rốt cuộc Diêm Hỏa đang làm gì, tại sao vẫn chưa trở lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...