“Không được, trước tiên ăn sáng xong rồi nói,
công việc lát nữa làm sau” Diêm Hỏa không đem văn kiện đưa cho Kính Huyễn, chỉ
đặt ở bên cạnh bữa sáng muốn Kính Huyễn ăn sáng trước.
“Tôi không có thời gian giỡn với anh, rốt cuộc anh có muốn trả lại cho tôi hay
không.” Kính huyễn duỗi cánh tay hướng đến Diêm Hỏa đang cầm văn kiện, đúng lúc
chuông điện thoại vang lên, cô không thể làm gì khác hơn là nghe điện thoại,
buông tha cho Diêm hỏa.
“Alo, ai vậy.” Kính Huyễn không nhìn trên màn hình điện thoại di động xem ai
gọi tới, cho nên vừa bắt máy liền hỏi là ai.
“Là anh, Kính Huyễn.” Điện thoại di động bên kia truyền đến thanh âm trầm thấp
của Húc Nhật.
“Húc Nhật, tìm em có chuyện gì vậy?” Kính Huyễn không hiểu vì sao sớm như vậy
Húc Nhật gọi điện thoại tìm cô.
“Chẳng lẽ không có việc gì thì không gọi cho em được sao?” Ở bên kia Húc Nhật
giả bộ khổ sở nói, nghe Kính Huyễn nói chuyện tinh thần phấn chấn, vậy hẳn là
sống ở chỗ kia rất tốt.
“Không có gì, chỉ là tò mò hỏi một chút, sao hôm nay anh rãnh rỗi gọi điện
thoại cho em vậy?” Kính Huyễn nghĩ bình thường vào lúc này Húc Nhật đang rất là
bận rộn, như thế nào bây giờ lại có thời gian rãnh rỗi?
“Anh muốn gọi điện thoại hỏi thăm em một chút, đã khỏe lên chút nào chưa.” Húc
Nhật một bên vội vàng ký văn kiện, vừa gọi điện thoại cho Kính Huyễn, chỉ có
điều lúc này Kính Huyễn không nhìn thấy mà thôi.
“Mới một ngày em làm sao biết có đỡ hơn hay không? Nhưng không có cảm giác gì
rồi.” Kính huyễn nói không sao, nhưng chân cô lúc này băng quấn nhìn như cái
bánh chưng, nơi đó không phải tốt hơn một chút hay sao.
“Có muốn anh dẫn em đi tới khám bác sĩ hay không? Xem bác sĩ nói như thế nào?”
Húc Nhật lo lắng hỏi, nghe Kính Huyễn trả lời như vậy cũng biết cô không quan
tâm nhiều đến vết thương của mình.
“Không cần anh quan tâm gọi điện thoại tới, Kính Huyễn ở chỗ của tôi tốt vô
cùng, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, anh không cần bận tâm, hẹn gặp lại.” Diêm
hỏa đứng ở bên cạnh Kính Huyễn nghe cô nói chuyện điện thoại cùng Húc Nhật, cô
một câu, anh ta một câu, cuối cùng không nhịn được đoạt lấy điện thoại của Kính
Huyễn, nói vài câu qua điện thoại với Húc Nhật, sau đó không khách khí cúp máy.
“Anh làm gì vậy hả. Sao lại tùy tiện cúp điện thoại của tôi, hành động của anh
rất ư là bất lịch sự.” Kính huyễn tức giận nhìn Diêm Hỏa cướp đi điện thoại di
động của mình, người này tại sao lại bá đạo như vậy.
“Em nói mình không có thời gian, vậy tại sao lại có thời gian nói chuyện điện
thoại với anh ta?” Diêm hỏa bây giờ là một bình dấm chua, anh không thích cô
cùng tình địch của mình trò chuyện vui vẻ như vậy.
“Tôi nói chuyện điện thoại với anh ấy mắc mớ gì đến anh, anh ấy là ông chủ của
tôi, gọi điện thoại quan tâm nhân viên của mình có gì không đúng, hừ trả lại
cho tôi.” Kính Huyễn giựt lấy lúc Diêm Hỏa không có phòng bị, cầm lại văn kiện
của mình từ trong tay Diêm Hỏa, cũng không thèm để ý đến anh.
“Biết là có công việc, nhưng cả bữa sáng em không ăn hay sao?” Diêm hỏa bất lực
nhìn Kính Huyễn không để ý đến mình, lo lắng hỏi lại cô.
“Không ăn, nãy giờ bị anh chọc tức no luôn rồi.” Kính Huyễn tức giận nói xong,
xem ra là thái độ của cô đối với anh tốt quá, nên anh mới khi dễ cô như vậy.
“Làm sao em lại như vậy, cũng bởi vì anh không thích em nói chuyện điện thoại
với tình nhân?” Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn tức giận như vậy, còn không sợ chết
nói ra lời càng thêm chọc giận Kính Huyễn, thật ra thì anh cũng tức giận đến
ngay cả bản thân mình nói cái gì cũng không biết.
“Cái gì điện thoại của tình nhân, anh không cần nói chuyện khó nghe như vậy,
anh ấy chỉ là cấp trên của tôi thôi.” Kính Huyễn cau mày mất hứng nói, thật sự
là cái gì tốt đẹp qua lời anh ta đều trở thành xấu hết.
“Không phải vậy thì tại sao em lại tức giận?” Diêm Hỏa lãnh đạm nói xong, ánh
mắt kia giống như ngày anh chặn lại xe Kính Huyễn lúc ở bệnh viện, dáng vẻ đáng
sợ giống với lúc đó.
“Tức giận? Tôi đang tức giận việc anh xen vào chuyện của người khác, hôm nay
tôi không cần anh làm đầy tớ, chỉ cần anh đi khuất mắt đừng để tôi nhìn thấy
anh là được rồi, tôi thấy nói chuyện với anh được vài câu thì sẽ lại cãi cọ ầm
ĩ.” Kính huyễn bắt đầu đuổi người, bây giờ cô cảm thấy nhìn thấy Diêm Hỏa cô
lại thêm phiền lòng.
“Cho nên về sau chúng ta bình tĩnh mà nói chuyện là được, không cần phải đối
chọi gay gắt như vậy, có được không?” Diêm Hỏa nuốt giận bình phục suy nghĩ,
tĩnh tâm cùng Kính Huyễn nói chuyện.
“Tôi vốn không muốn ầm ĩ với anh, là do anh cố tình gây sự, thật sự không chịu
nổi tính khí của anh.” Kính Huyễn bất đắc dĩ nói, không phải anh là người trước
tiên gây chuyện làm cho lộn xộn hay sao?
“Vậy nếu em không đuổi anh, anh sẽ không như vậy.” Diêm Hỏa trong lòng uất ức,
biểu hiện kia là muốn Kính Huyễn đừng xem anh như không khí, không quan tâm tới
anh, không nghĩ tới có một ngày anh lại bị người ta đối xử như vậy.
“Được, tôi sẽ cố gắng, chỉ cần anh không làm tôi mất hứng, tôi sẽ không đối với
anh như vậy” Kính Huyễn hào phóng liền thừa nhận, thật ra thì đúng là cô không
muốn nhìn thấy anh.
“Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta cùng đi ra ngoài chơi, có được hay không?” Diêm
Hỏa tốt bụng hỏi thăm Kính Huyễn, trong đầu đang nghĩ chỗ nào có thể đi chơi.
“Nhưng mà chân của tôi lúc này không tiện, đi chơi như thế nào?” Kính Huyễn ngu
ngốc nhìn Diêm Hỏa, bây giờ chân cô như vậy, đi chơi như thế nào?
“Không sao, chúng ta đi ngắm biển, ngồi du thuyền, như vậy em không cần đi lại
mà cũng có thể thấy biển rộng ngắm phong cảnh, thật tốt.” Diêm Hỏa muốn mình
cùng Kính Huyễn ở trên thuyền, hít thở mùi vị của gió biển, thân thể nhất định
rất tốt.
“Ưhm, vậy cũng được, mang theo Đình Đình, Hoan Hoan đi cùng, hai đứa cũng rất
lâu không có đi chơi rồi.” Ở trong lòng Kính Huyễn nghĩ cũng tốt, tranh thủ lần
bị thương này xin nghỉ ngơi thư giản một chút.
“Được rồi, anh xuống nói với hai đứa một tiếng, ngày mai chúng ta đi.” Diêm Hỏa
thấy Kính Huyễn chịu đáp ứng, vui vẻ rời khỏi phòng đi tìm hai bảo bối nói
chuyện.
“Có cần thiết vui vẻ như vậy không? Thiệt là.” Kính Huyễn nhìn bóng lưng Diêm
Hỏa vui vẻ rời đi, không hiểu cũng chỉ là đi chơi, anh có cần thiết vui vẻ như
vậy làm gì? Giống như nhặt được rất nhiều tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...