“Lúc này còn có thời gian đùa giỡn hay sao? Hiện tại chuyện quan trọng nhất là đưa Kính Huyễn đến bệnh viện.” Húc Nhật nhìn Diêm Hỏa ôm Kính Huyễn, trong lòng cố nén tức giận nhẹ nhàng trách mắng Diêm Hỏa.
“Tôi làm gì có thời gian để đùa giỡn, là anh tự mình suy diễn thôi.” Diêm Hỏa tâm tư không chút thay đổi, nói dối mặt không đỏ, bản thân kiên quyết không thừa nhận.
Húc Nhật nghe Diêm Hỏa nói, mắt nhìn anh liếc một cái liền không muốn phải nhìn anh lần nữa, cửa thang máy vừa mở hai người lập tức thẳng hướng đi tới bãi đậu xe, thận trọng đem Kính Huyễn đặt ngay ngắn trong xe, xong rồi mới nhanh chóng chạy xe tới bệnh viện.
Húc Nhật cùng Diêm Hỏa hai người lo lắng đứng bên ngoài phòng, chờ bác sĩ bước ra, Diêm Hỏa phiền não ở trên hành lang đi qua đi lại, còn Húc Nhật thì mệt mỏi ngồi ở ngoài phòng bệnh dựa đầu trên ghế, trong lòng thầm tự trách mình.
“Anh cùng tôi xuống dưới, tôi có đôi lời muốn nói với anh.” Trong lòng băn khoăn một hồi, lúc này Húc Nhật mới lạnh lùng nhìn Diêm Hỏa tiến đến nói.
“Chúng ta có cái gì để nói? Muốn nói gì thì cứ nói đi.” Trong lòng Diêm Hỏa vẫn còn lo lắng cho Kính Huyễn, uống từng ngụm từng ngụm nước lạnh người phục vụ đưa cho anh, chất lỏng lành lạnh như băng từng giọt từng giọt chảy xuống làm cho tinh thần anh thư thái một chút.
“Rốt cuộc vì sao anh quen biết Kính Huyễn? Tại sao anh lại cứ bám đuôi quấn lấy cô ấy?” Trong lòng Húc Nhật có rất nhiều nghi vấn, huống chi bây giờ Diêm Hỏa đang ở trước mặt của anh, anh nhất định phải hỏi rõ ràng mới được.
“Kính Huyễn không có nói cho anh biết sao? Cũng đúng, cô ấy làm sao có thể nói.” Diêm Hỏa biết Húc Nhật hỏi mình vấn đề gì, ngược lại tâm tình rất bình tĩnh, bắt đầu nói về chuyện anh cùng Kính Huyễn biết nhau ra sao.
“Anh đoán xem, ai là người trong buổi tiệc đêm đó cùng Kính Huyễn đi tới khách sạn?” Húc Nhật sau khi nghe Diêm Hỏa nói, cả người ngẩn ra thẫn thờ, điều này đã nói lên Bạch Hoan cùng Bạch Đình đều là con của anh ta, không trách được vì sao Kính Huyễn lại muốn né tránh anh ta như vậy.
“Đúng vậy, sau đó tôi liền tìm kiếm Kính Huyễn, nhưng vẫn không tìm được, bởi vì Kính Huyễn nói cho tôi biết tên giả, nhưng duyên phận chính là kỳ lạ như vậy, tôi tìm kiếm vị hôn thê trong buổi tiệc, và Kính Huyễn giống như kỳ tích xuất hiện, cái này thật ra phải nói là chúng tôi rất có duyên phận với nhau.” Khi Diêm Hỏa nói tới điều này, trên mặt biểu hiện vô cùng vui vẻ.
“Vậy anh đối với Kính Huyễn cảm giác chính là yêu sao? Hay là chỉ cảm thấy hiếu kì?” Húc Nhật không nhượng bộ tiếp tục hỏi Diêm Hỏa, nếu như anh ta nói thật sự là yêu Kính Huyễn, như vậy bản thân anh chỉ có thể lựa chọn con đường rút lui, nhưng nếu như câu trả lời không phải như vậy, thì anh lập tức sẽ không chần chừ mà giành lại Kính Huyễn.
“Tôi cũng không biết, tôi chưa từng yêu bất kỳ một người phụ nữ nào, nhưng mà Kính Huyễn cho tôi cảm giác rất khác lạ, mặc dù không thể nói là yêu, nhưng tôi có thể xác định rõ là rất thích cô ấy.” Diêm Hỏa mỗi ngày bị vây bọc bởi đám phụ nữ, nên trong lòng đã nguội lạnh. Nhưng anh lại có cảm giác khác khi nhìn thấy Kính Huyễn, không hề giống cảm giác đối với những người phụ nữ kia, có thể nói bây giờ chưa thể gọi là yêu, nhưng có thể khẳng định là thích.
“Nếu là như vậy, tốt nhất về sau anh không nên tổn thương đến Kính Huyễn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Húc Nhật biết mình không còn cơ hội, dù sao anh ta cũng là cha ruột của hai đứa nhỏ, anh thì có tư cách gì?
“Tôi sẽ không như vậy, anh có thể yên tâm.” Diêm Hỏa tốt bụng bảo đảm, bớt đi một tình địch cảm giác thật tốt, anh tin tưởng không có Húc Nhật cùng anh tranh giành, nhất định Kính Huyễn sẽ nhanh chóng tiếp nhận anh.
Chương 53: Bảo bối lo lắng
“Tôi có thể đối với anh yên tâm mới gọi là kỳ lạ, anh thay phụ nữ như thay quần áo, không biết sau khi có được cô ấy anh có trân trọng hay không.” Húc Nhật không muốn dấu diếm mở miệng hỏi thẳng Diêm Hỏa. Đối với loại người như Diêm Hỏa anh làm sao có thể yên tâm?
“Cái anh này có ý gì hả? Những người phụ nữ kia đều là tự tìm đến tôi, căn bản cùng Kính Huyễn không phải một dạng, anh không thể nói chung như vậy.” Diêm Hỏa vừa mới có một chút cảm tình đối với Húc Nhật bây giờ lại bị anh ta làm cho anh muốn bốc hỏa, người này thật là có năng lực chọc giận anh.
“Húc Nhật, Kính Huyễn đang ở chỗ nào? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Mật Nhu mới vừa ở nhà Kính Huyễn chơi với hai bảo bối, lại nhận được điện thoại Húc Nhật nói Kính Huyễn ngã cầu thang, lo lắng liền lập tức chạy tới bệnh viện.
“Còn chưa có đi ra đâu, chúng ta đi qua nhìn một chút.” Húc Nhật sau khi nói xong mang theo Mật Nhu rời đi cũng không muốn để ý Diêm Hỏa.
“Chú, chú nói mẹ cháu sẽ không có chuyện gì chứ?” Bạch Đình vừa nghe đến Kính Huyễn bị thương, hai nhóc liền nhất quyết muốn đi theo Mật Nhu cùng đến thăm Kính Huyễn.
“Bé ngoan, mẹ cháu không có việc gì, mẹ không thể bỏ rơi các cháu đâu.” Húc Nhật nhìn gương mặt giống y như Diêm Hỏa, trong lòng cũng tràn đầy cưng chiều.
“Chú, Hoan Hoan thật sự sợ hãi.” Hoan bảo bối vừa nghe thấy mẹ của mình bị thương, sợ đến mức nước mắt đều muốn chảy xuống, hốc mắt cũng hơi đỏ, chẳng qua là quật cường không để cho nước mắt chảy xuống, bởi vì mẹ có nói con gái không thể tùy tiện khóc.
“Mẹ không có việc gì, chú ôm con đi nhìn mẹ được không?” Húc Nhật buông lỏng liền ôm lấy Bạch Hoan, mang theo Bạch Đình cùng Mật Nhu rời đi, không có nhìn lại phía sau mình, Diêm Hỏa con ngươi kia biểu tình đang lay động.
“Chờ một chút, hai đứa nhỏ này có phải là con của Kính Huyễn không?” Diêm Hỏa ngăn trước mặt Húc Nhật kinh ngạc hỏi, còn kéo Bạch Đình lại gần quan sát.
“Đúng vậy.” Gương mặt Húc Nhật không chút thay đổi trả lời.
“Nếu đoán không sai, hai đứa nhỏ đều là con của tôi?” Cơ hồ Diêm Hỏa cười vui mừng muốn rơi lệ, thì ra là Kính Huyễn còn len lén giúp anh sinh hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
“Ai là con của ông, chúng tôi chỉ có mẹ, không cần cái gì gọi là ba ba. Còn nữa..., nhất định là ông không cẩn thận hại mẹ ngã cầu thang, ông là người xấu.” Đình bảo bối nghĩ mẹ có thể là bị người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt cậu làm cho bị thương, cho nên đối với Diêm Hỏa giọng điệu nói chuyện đều có hàm ý.
“A! Thì ra ông chính là người hại mẹ ngã bị thương, người xấu, người xấu, tôi căm ghét ông.” Hoan bảo bối nằm trong ngực Húc Nhật nghe thấy lời Đình bảo bối nói, liền hướng về Diêm Hỏa ánh mắt đầy chỉ trích, oán giận.
“Không phải như thế, các con hiểu lầm rồi.” Hiện tại Diêm Hỏa có thể nói là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, muốn hướng tới hai dứa trẻ giải thích, nhưng mà sự thật đúng là như vậy, cũng không biết phải nói như thế nào.
“Hừ! Hoan Hoan chúng ta không cần để ý ông ta, chúng ta đi nhìn mẹ.” Ha ha "như vậy Hoan Hoan sẽ căm ghét ông ta, trong lòng Đình bảo bối vừa nghĩ tới ý đồ xấu, cậu chính là sợ Bạch Hoan dễ dàng bị dụ dỗ, cho nên mới phải cố ý nói Diêm Hỏa như vậy, quả nhiên, Hoan bảo bối ngây thơ lập tức liền bị lừa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...