Bụng lớn tám tháng, Kính Huyễn
mặc áo váy cho phụ nữ có thai mát mẻ thoải mái, trong tay đang cầm một
bó cúc trắng to, bước chân nhẹ nhàng từ trên cầu thang chậm rãi đi
xuống, hiện tại Kính Huyễn vì có Mật Nhu cùng Húc Nhật, Thanh Phong mấy
người ngày ngày chuẩn bị cho mình uống thuốc bổ, mặt hồng nhuận lên rất
nhiều, thoạt nhìn cả người rất có tinh thần.
“Kính Huyễn sớm như vậy cậu đã
đi gặp bác trai bác gái rồi sao? Bên ngoài trời nắng như vậy, mình lái
xe đưa cậu đi.” Mật Nhu nhìn bó hoa cúc trong tay Kính Huyễn, cũng biết
Kính Huyễn sẽ đi chỗ nào, bỏ xuống công việc đã làm được một nửa, muốn
đi cùng Kính Huyễn.
“Không cần, cậu tiếp tục làm
việc đi, mình đi taxi đến, hơn nữa mình muốn tự mình đi, mình cũng không phải con nít, cậu không cần khẩn trương như vậy.” Kính Huyễn cự tuyệt ý tốt của Mật Nhu, kiên trì muốn một mình đi làm.
“Vậy, một mình cậu phải cẩn thận một chút, cậu bây giờ là người mang thai, ra ngoài là phải cẩn thận một chút mới được.” Mật Nhu nhìn bụng Kính Huyễn lớn khác hẳn với người
thường, lo lắng nói.
“Biết rồi, mình đi đây, 88.”
Kính Huyễn tràn đầy tình thương của mẹ sờ sờ cái bụng bự, vui vẻ nói tạm biệt với Mật Nhu rồi rời đi.
“Taxi ““`” Kính Huyễn đứng ở bên đường giơ tay gọi taxi, lên xe nói địa chỉ liền chạy.
Taxi ở trên đường cao tốc lái
rất nhanh, Kính Huyễn buồn chán lấy điện thoại ra ngắm nghía trên tay,
lại không ngờ rằng tài xế bỗng nhiên bị một con mèo hoang ở đâu nhảy ra
làm sợ, tài xế theo bản năng vội vàng phanh gấp, Kính Huyễn không có một chút chuẩn bị tâm lý, cả người đập mạnh vào ghế ngồi trước, bởi vì
không có lực kìm chế, trán bị rách da, trong nháy mắt máu từ trên trán
chảy xuống.
“Tiểu thư cô không sao chứ, cô
cố chịu chút, tôi lập tức đưa cô đi bệnh viện.” Tài xế quay đầu lại thấy trán Kính Huyễn đang chảy máu, hơn nữa còn là phụ nữ có thai, hốt hoảng lái xe đến bệnh viện gần nhất.
“Bụng của tôi rất đau, đau quá
“`” Có thể là bởi vì vừa mới bị va chạm, đụng phải bụng, Kính Huyễn
thống khổ ôm bụng kêu đau, toàn thân Kính Huyễn chảy đầy mồ hôi lạnh,
vừa nhìn Kính Huyễn bộ dạng này, tài xế càng thêm luống cuống, tay lái
có chút run run.
“Bác tài nhanh lên một chút,
bụng của tôi đau quá.” Kính Huyễn thở hổn hển nói, tay chợt sờ vào chất
lỏng ẩm ướt, vỡ nước ối, Kính Huyễn dựa vào ý chí chống đỡ đôi mắt sắp
khép lại, máu chảy ra nhuốm lên cúc trắng để ở một bên, càng thêm lộ vẻ
chói mắt.
Mà bên Diêm Hỏa đang họp, trong
lòng có một trận hoang mang, giống như cảm giác sắp mất đi thứ quý giá
nhất của mình, tâm cũng nhói đau, Ưng ngồi bên cạnh Diêm Hỏa lập tức
phát hiện khác thường của Diêm Hỏa, quan tâm hỏi Diêm Hỏa.
“Cậu làm sao vậy, có phải thân thể không thoải mái không?”
“Không sao, hôm nay kết thúc ở
đây, tôi muốn về.” Diêm Hỏa nói xong liền đem mọi chuyện giao cho Ưng,
bản thân thì rời khỏi văn phòng trong ánh mắt nghi hoặc của phần đông
quản lý.
“Cô cố gắng chịu đựng, đến bệnh
viện rồi, người mau tới, có người sắp sinh, bác sĩ.” Tài xế xuống xe ở
cửa bệnh viện lớn tiếng kêu lên, chỉ chốc lát sau có y tá cùng bác sĩ
vội vàng chạy tới, đưa Kính Huyễn đã sắp mất đi ý thức đặt lên giường,
động tác thuần thục đẩy Kính Huyễn vào phòng cấp cứu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...