“Cậu còn lời gì để nói không?” Đây là câu nói dài
nhất ngày hôm nay của Hạo, ánh mắt lãnh đạm nhìn Linh đang chột dạ.
“Lão già thúi, ông nói hươu nói vượn cái gì thế, tôi chưa hề nói là muốn chạy
trốn, Hạo, mình với cậu giao tình nhiều năm như vậy, cậu đừng tin cái lão già
đầu óc mê sảng này, phải tin tưởng mình mới đúng chứ.” Linh vội vã thanh minh,
giờ phút này không biết đã mắng Lôi gia bao nhiêu lần.
“Tôi tin Lôi gia”. Hạo kiên định nói với Linh, rõ ràng không tin lời nói bậy
của anh.
“Cậu thấy chưa, đúng là mầm tai họa, đừng mong người khác tin tưởng.” Lôi gia
tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, nhìn bộ dạng kìm nén của Linh trong lòng vô cùng
dễ chịu.
“Lôi gia, có một cô gái bên ngoài nói muốn gặp ông.” Bị Linh sai đứng ngoài
canh, một tiểu đệ gõ cửa vào báo cáo.
“Cho cô ta vào.”
“Hai đứa nhóc kia đâu? Tiền tôi mang đến rồi đây.” Y Na tỏ vẻ kiêu ngạo đi sau
tên tiểu đệ, chưa vào đến nơi đã hỏi hai đứa nhỏ, còn giơ cao một túi tiền, vứt
lên bàn.
“Không cần gấp thế chứ, chúng tôi phải kiểm tra tiền đã rồi mới thả người được,
không thể nóng vội được.” Thấy người tới, Linh không còn ý dịnh chạy trốn, nhảy
ra ngồi trước mặt Y Na.
“Là anh? Anh làm nghề này sao?” Y Na kinh ngạc nhìn Linh với bộ dạng chẳng thua
kém Diêm Hỏa là mấy, nghi ngờ hỏi.
“Sao, không được à..., tôi biết là dáng vóc mình rất đẹp, nhưng cô cũng không
cần phải ngưỡng mộ đến thế.” Linh chán ghét nói với Y Na vẫn đang nhìn mình
chằm chằm. Đối diện với ánh mắt của loại phụ nữ như vậy, Linh thường không thể
khó chịu, ngoại trừ Y Na, một người phụ nữ nham hiểm như vậy chỉ thấy buồn nôn.
“Thôi đi, anh cho rằng tôi muốn nhìn anh à. Anh ngồi ngay trước mặt tôi không
thể không nhìn, đây là tiền mà các anh muốn, xem đi.” Y Na cũng nhìn Linh không
kém phần chán ghét, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ buôn bán người hạ lưu thối
nát, không cần phải kiêu ngạo thế chứ.
“Ờ, không vấn đề gì, cậu, mang hai tiểu tử kia đến đây cho tôi.” Linh chỉ một
tiểu đệ đứng bên ngoài đưa hai bảo bối vào, trong lòng thắc mắc Kính Huyễn đáng
ra phải đến rồi chứ.
“Vâng”. Tiểu đệ cung kính trả lời rồi vào phòng đưa hai tiểu tử khiến người ta
nhức đầu ra ngoài, trong lòng còn buồn bực nghĩ chẳng phải đây là hai đứa con
của ông chủ hay sao? Sao lại giao cho người đàn bà này.
“Hai đứa mày, ra ngoài.” Tên tiểu đệ vừa mở cửa nhìn về hai đứa nhóc quát lên,
làm Hoan bảo bối đang nức nở càng sợ khóc to lên.
“Tôi không muốn, các ông đều là người xấu, đi đi.” Hoan bảo bối trốn đằng sau
Đình bảo bối, ló cái đầu ra nói với tên tiểu đệ.
“Tao không quan tâm mày muốn hay không, đều đi ra cho tao.” Tên tiểu đệ không
nhịn được, lo lắng nếu để cho Linh chờ lâu, không biết sẽ trách mắng thế nào,
thật ra lúc này Linh đang mong hắn đưa hai đứa trẻ ra chậm chậm một chút.
“Không, chúng tôi sẽ không ra ngoài với ông.” Đình bảo bối quật cường nói, đôi
tay chắn trước mặt Hoan bảo bối, để người kia không mang được hai đứa ra ngoài.
“Đi nhanh lên, nếu để cho đại ca Linh tức giận, tao sẽ cho mày một cái bạt tai,
xem mày còn dám lề mề không.” Tiểu đệ không khách khí đi vào phòng mỗi tay lôi
một đứa muốn xách ra ngoài.
“Tôi nói không đi là không đi, lỗ tai của ông có điếc không đấy.” Bị nhấc bổng,
hai chân Đình bảo bối khua khoắng, chẳng may làm vỡ chiếc chén mà Mật Nhu tự
tay làm tặng sinh nhật cho Linh.
“Chết cái thằng nhóc này, mày có biết đã làm vỡ cái gì không? Lần này mày chết
chắc, ngay cả tao cũng khó sống được, có phải mày cố ý không?” Tiểu đệ bộ mặt
dữ tợn nhìn chằm chằm Đình bảo bối, mắt lại sợ sệt nhìn cái chén bị vỡ, không
biết sẽ phải bồi thường thế nào.
“Tôi không cố ý, ông tin hay không thì tùy.” Đình bảo bối mặc dù rất sợ bộ mặt
kinh khủng của cái tên tiểu đệ còn đang xách mình, nhưng bản tính kiêu ngạo khiến
cậu nhóc không để lộ ra mặt, vì nếu mình mà tỏ ra sợ thì Hoan bảo bối sẽ càng
sợ hơn.
“Mẹ nó, mày đừng có lằng nhằng, chính mày giãy giụa làm loạn cả phòng lên.”
Tiểu đệ hung hăng ném hai bảo bối xuống đất, không thương tiếc cho Đình bảo bối
một đạp văng vào cạnh giường, Hoan bảo bối hoảng sợ ngẩn mặt nhìn anh trai.
“Khụ khụ, ông sẽ phải hối hận vì đã đá tôi.” Đình bảo bối cả gan kiên trì đứng
lên, mặc dù ngực rất đau, nhưng cái tính kiêu ngạo trời sinh không cho cậu gục
ngã trước kẻ địch.
“Xem mày mạnh mồm, tao không đánh chết mày thì không phải họ Vương nữa, xem mày
sau này còn dám to mồm nữa không.” Tiểu đệ lúc này không còn lý trí, thấy Đình
bảo bối ngoan cố chỉ muốn đánh, hoàn toàn không nghĩ đó chỉ là một đứa bé,
không biết có chịu nổi mấy cái đấm đá của mình không.
“Hừ, tôi không sợ ông, tôi sẽ không giống khụ khụ loại người nhát gan như ông.”
Thông minh như Đình bảo bối làm sao không biết loại người chỉ vì một cái chén
vỡ mà đánh mình là gì, cậu thề, chỉ cần thoát được, bất kể dùng biện pháp gì,
cần bao nhiêu lâu, nhất định phải khiến cho hắn hối hận vì đã đắc tội mình cộng
với làm cho Hoan bảo bối khóc.
“Cái gì, mày nói tao nhát gan.” Tiểu đệ khuôn mặt vô cùng dữ tợn nhìn trừng
trừng Đình bảo bối, lặp lại lời cậu vừa chửi, lại muốn dơ chân lên cho cậu bé
một phát trí mạng không ngờ đại bị Hoan bảo bối đột nhiên đứng lên xô hắn ngã
lăn ra đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...