“Ôi, eo mình đau quá.” Kính Huyễn từ từ tỉnh lại,
muốn ngồi dậy, lại phát hiện hông của mình thế nào đau nhức như vậy.
“Hả! Sao tự nhiên mình lại nằm trên giường? Chẳng lẽ mình bị mộng du? Tự leo
lên giường ngủ?” Tinh thần Kính Huyễn trở lại bình thường, mới phát hiện cô đã
ngủ ở trên giường, gõ đầu suy nghĩ rốt cuộc cô đã bò lên giường như thế nào.
“Mùi gì vậy? Ah! Thơm quá nha.” Kính Huyễn vẫn lầm bầm lầu bầu, ngửi thấy được
mùi thơm thổi qua mũi của mình, tức thời bụng cô kêu lên, không nói hai lời,
Kính Huyễn lập tức bò xuống giường tìm kiếm nơi phát ra mùi thơm.
“Dậy rồi àh, vậy thì nhanh rửa mặt rồi ngồi xuống ăn đi.” Diêm Hỏa đã thay quần
áo, cả người xem ra sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không còn bộ dạng dơ dáy như
tối hôm qua, trong bếp nhìn thấy bộ mặt thèm thuồng chảy nước dãi của Kính
Huyễn, đang chằm chằm nhìn thức ăn, Diêm Hỏa nén cười kêu Kính Huyễn.
“Được, lập tức đi.” Không có bất kỳ phản đối, mặc dù Kính Huyễn một cái chân bị
thương, nhưng vì thức ăn ngon đang chờ cô, nên động tác vô cùng nhanh chạy về
phòng, sửa soạn một chút.
“Leng keng leng keng”.” Kính Huyễn mới vừa vặn sửa soạn xong bước xuống lầu,
tiếng chuông cửa liền vang lên.
“Sao mới sáng sớm đã có người tới nhấn chuông cửa nữa? Là ai.” Kính Huyễn tùy
tiện đi tới mở cửa, lớn tiếng hỏi rốt cuộc là ai sớm như vậy đã tìm tới cửa?
“Là bọn mình, nhanh mở cửa.” Phía ngoài Mật Nhu đáp trả Kính Huyễn, thấy đi
theo phía sau cô còn có mấy người, Mật Nhu đau khổ suy đoán nếu như Kính Huyễn
mở cửa thấy được, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào đây.
“Sao mọi người đều tới đây? Mật Nhu, có thể nói cho mình biết, có chuyện gì xảy
ra sao?” Kính Huyễn nhìn phía sau Mật Nhu là Tiêu, Húc Nhật, cùng Dương Lịch,
không hiểu tại sao sáng sớm, tất cả mọi người lại cùng nhau xuất hiện trước cửa
nhà.
“Kính Huyễn, là ai tới vậy?” Diêm Hỏa không biết là ai, mà Kính Huyễn vẫn cứ
nữa đóng nữa mở, không cho người ta đi vào, tò mò hỏi Kính Huyễn.
“Ặc, tất cả các người vào đi.” Kính Huyễn lúng túng không biết làm sao trả lời
câu hỏi của Diêm Hỏa, không thể làm gì khác hơn là cho từng người từng người
tiến vào.
“Tại sao là các người?” Diêm Hỏa nhíu chặt mày nhìn mấy kẻ vừa tiến vào, hoàn
toàn tùy tiện coi nơi này như là nhà mình, không hiểu rốt cuộc là muốn biểu
diễn cái gì.
“Tại sao không thể là chúng tôi, vốn là chúng tôi muốn đến nhà Mật Nhu tìm Kính
Huyễn, lại may mắn trên đường gặp nhau, nghe nói Kính Huyễn ở chỗ này, đương
nhiên là muốn đến xem.” Tiêu một thân nhàn nhã ngồi trên sofa phòng khách, khóe
miệng mang theo ý cười xem xét kỹ lưỡng trong phòng trang hoàng, không có nhìn
Diêm Hỏa liền nói.
“Anh nói như vậy là sợ Kính Huyễn bị tôi ăn hay sao?” Diêm Hỏa nhướng lông mày
nói, hoài nghi bọn người này cố ý tới phá đám buổi sáng tốt đẹp của anh.
“Đúng vậy, tôi nghĩ là như vậy, không phải là anh rất đần sao.” Tiêu hoàn toàn
không sợ lửa giận của Diêm Hỏa, dù sao hiện tại hai người là vừa thấy mặt nhau
là đã cãi vả, hành động hoàn toàn không ưa đối phương.
“Nếu như anh đến đây tra xét, thì anh có thể rời đi, nơi này không hoan nghênh
anh tới.” Diêm Hỏa nghe lời nói cố ý của Tiêu, cả khuôn mặt cũng rét lạnh,
thanh âm lạnh lùng kêu Tiêu đi ra ngoài.
“Tôi không rời đi, anh có thể làm gì tôi.” Tiêu nhìn Diêm Hỏa có vẻ tức giận,
còn lưu manh, khí thế nhìn Diêm Hỏa nói thêm, dường như không làm cho Diêm Hỏa
nổi giận bừng bừng, thì anh không cam tâm.
“Đáng chết, anh dám chọc giận tôi, lập tức đi ra ngoài cho tôi.” Diêm Hỏa nhìn
Tiêu, gương mặt lửa nóng bừng bừng, chỉ thiếu là xông vào đạp cho kẻ kia mấy
đạp, đấm mấy cái, liền đặt đồ ăn xuống, chuẩn bị muốn đem Tiêu quăng ra ngoài.
“Ai nha, Tiêu, anh không nên như vậy, tới đây rồi thì không nên đối chọi gay
gắt với nhau, Diêm Hỏa chẳng lẻ anh muốn cùng anh ta so đo một phen, dáng vẻ
hai người thật là.” Kính Huyễn thấy tình thế không hay, vội vàng giữ Diêm Hỏa
trong phòng bếp đang muốn đi ra dạy dỗ Tiêu, bất mãn nhìn, rõ ràng là Tiêu
khiêu khích khiến tức Diêm Hỏa giận.
“Anh đối chọi gay gắt sao, chỉ là nói ra sự thật mà thôi.” Tiêu nói xong còn
bày ra bộ mặt không liên quan đến mình, đi tới bàn ăn ngồi xuống muốn ăn đồ ăn
Diêm Hỏa tự tay chuẩn bị bửa sáng cho Kính Huyễn.
“Đây không phải là dành cho anh ăn, nên biết điều một chút.” Diêm Hỏa nhanh
chân, nhanh tay cướp lại bữa sáng yêu dấu mà anh tự làm, đem cho Kính Huyễn, đi
tới trước mặt Tiêu, muốn Tiêu lui ra khỏi bàn.
“Làm sao cậu lại dễ nổi giận như vậy, khách quý tới nhà không gà cũng vịt, đã
vậy cậu còn không cho khách ăn, còn có biết đạo lý này hay không?” Tiêu thấy ăn
không được còn bị giành lại, nhìn thấy gương mặt đầy địch ý của Diêm Hỏa còn
muốn đuổi mình, da mặt dày gọi mình là khách quý muốn Diêm Hỏa lấy chút đồ ăn
cho mình nữa.
“Anh cũng được coi là khách quý sao? Có được khách quý như các người, thật đúng
là hiếm thấy.” Diêm Hỏa lạnh lùng như cũ nhìn Tiêu cợt nhã, dùng giọng điệu
tràn đầy châm chọc mà nói.
“Các người thôi đi, nếu muốn ở lại chỗ này, tất cả đều im lặng cho tôi, không
được gây sự thêm nữa, bằng không tôi sẽ đuổi người đó ra.” Kính Huyễn nhìn hai
người, vừa nhìn mặt đối phương đã khó chịu với nhau, ý tứ rõ ràng không muốn
ngồi xuống nói chuyện phiếm, không thể làm gì khác hơn là dùng thanh âm mạnh
mẽ, hù dọa hai người bọn họ an tĩnh một chút.
“Nhưng mà bọn anh bữa sáng còn chưa có ăn, anh chỉ muốn ăn một chút thôi, nhưng
không nghĩ tới có kẻ hẹp hòi ích kỷ như vậy.” Tiêu vô tội nói, đem toàn bộ tội
lỗi đẩy hết cho Diêm Hỏa, bên kia Diêm Hỏa giận đến phát run tay nắm chặt thành
đấm, muốn đánh cho tên kia một trận mới hả dạ.
“Nhà của anh không phải mở nhiều quán ăn như vậy sao, sao lại bảo là không có
bữa sáng để ăn.” Kính Huyễn không chịu nổi tặng Tiêu một cái liếc mắt, cô quá
hiểu rõ con người anh, không cần thiết ở trước mặt cô giả dạng làm cái bộ dáng
này.
“Nhưng vì mới sáng sớm anh đã đi tìm em, cho đến bây giờ một giọt nước cũng
chưa kịp uống nữa là, làm phiền, có thể chia sẻ cho anh một chút bữa sáng hay
không.” Tiêu giả làm một bộ dáng đáng thương, mục tiêu chính là đoạt lại một ít
đồ ăn bị Diêm Hỏa cướp lại, một khi đã không muốn cho ăn thì anh càng muốn ăn,
nhưng đã có người kiên quyết không đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...