Hậu Uyển Vân không thể tin nhìn Chiêu Hòa công chúa: nàng không phải luôn luôn đứng về phía mình sao, như thế nào nay đột nhiên thay đổi tính tình, đi giúp mẹ chồng ác độc đó? Cho dù mẹ chồng ác độc đó cứu tính mạng của Chiêu Hòa công chúa, nhưng nàng cũng không nên đối xử khác thường như vậy!
Vì thế Hậu Uyển Vân lại giả vờ điềm đạm đáng yêu khóc, hướng mọi người dập đầu ba cái, quả thực thương tâm muốn chết, nói: “Hồi công chúa, mẫu thân cho nô tì đi phật đường, trong lòng Vân Nhi cũng không phải không muốn. Vì mẫu thân tẫn hiếu là bổn phận của Vân Nhi, nhưng Vân Nhi lo lắng mẫu thân bị tiểu nhân lừa dối, có người mưu toan châm ngòi quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mẫu thân trăm ngàn đừng bị mắc mưu!”
Chiêu Hòa công chúa chán ghét một cước đem Hậu Uyển Vân đang quỳ trước mặt mình đá văng ra, đi đến bên cạnh Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình thản nhiên nhìn lướt qua các di nương đang quỳ đầy phòng, quát Hậu Uyển Vân: “Có tiểu nhân châm ngòi? Ngươi nói xem, ai là tiểu nhân? Ta vừa hồi phủ chợt nghe nói đại phòng đang làm ầm ĩ, vội vội vàng vàng chạy tới đây, vừa tới liền nhìn thấy đồ độc phụ nhà ngươi làm chuyện tốt! Ngươi còn vọng tưởng nói xạo! Tôn ma ma, Dung ma ma, đem nàng ta dẫn đi tắm rửa, tỉ mỉ hầu hạ đại thiếu phu nhân tụng kinh niệm phật, bảy hôm nữa lại đến gặp ta, ta thấy phát bệnh khi thấy khuôn mặt đó của nàng ta.”
Khuôn mặt hai ma ma lạnh lùng cúi người hành lễ với Cố Vãn Tình nói: “Vâng, Nhàn Nhã công chúa, nô tỳ tuân lệnh.” Rồi sau đó hai ma ma nghiêm mặt nói với Hậu Uyển Vân: “Đại thiếu phu nhân, ngài là quý nhân, ngài vẫn là tự mình đi thôi, chớ làm cho chúng nô tỳ khó xử.”
Nhàn Nhã công chúa? Hậu Uyển Vân giật mình nhìn Cố Vãn Tình, nàng khi nào thì thành công chúa? Cố Vãn Tình nhẹ nhàng quét Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, nhìn sắc mặt nàng ta trướng như gan heo, đối với nàng ta chán ghét đến đỉnh, vẫy vẫy tay với hai ma ma nói: “Đại thiếu phu nhân chắc là quỳ lâu thân mình đứng dậy không nổi, các bà tới đỡ đại thiếu phu nhân đi thôi.”
Dung ma ma cùng Tôn ma ma một người một bên, đem Hậu Uyển Vân thọt lõm ở giữa, lôi túm đem nàng ta tha về phía cửa. Chiêu Hòa công chúa mắt lạnh nhìn, vẫn chưa tiến lên ngăn trở, trong mắt thậm chí còn có ẩn ẩn khoái ý. Hậu Uyển Vân mê mang nhìn mọi người: Khương Hằng mặt trầm như nước, nhìn không ra hỉ giận; Cố Vãn Tình vẫn là bộ dáng hận không thể đem chính mình ăn sống nuốt tươi; Chiêu Hòa công chúa cũng như trở thành người khác, không hề che chở mình; Cẩm Yên sắc mặt thập phần khó coi, hàm xúc phức tạp nhìn chằm chằm chính mình; vài di nương đều cúi đầu, nhưng trong mắt mỗi người đều lộ ra vui sướng khi người gặp họa, hận không thể đi lên đá thêm một cước.
Trong mắt Hậu Uyển Vân tràn đầy nước mắt nghĩ: vì sao sự tình lại biến thành như vậy? Một khắc trước nàng ta còn tính toán, mẹ chồng đã chết, trong nhà liền đến phiên nàng ta làm chủ, huống hồ nàng ta còn có cơ hội giữ đạo hiếu; con dâu thủ hiếu xong, địa vị càng thêm củng cố, lại thừa dịp mẹ chồng không ở lấy cớ, sửa trị vài di nương, hậu trạch chính là thiên hạ của Hậu Uyển Vân nàng ta. Nhưng nay sự tình lập tức nghịch chuyển, tính toán Hậu Uyển Vân toàn bộ thất bại, nàng ta đột nhiên lâm vào run rẩy tuyệt vọng.
Ở đây không ai vì nàng ta cầu tình, liền trơ mắt như vậy nhìn Hậu Uyển Vân giống như một bãi bùn nhão bị người tha đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, Hậu Uyển Vân thấy trước mắt một cục lông tuyết trắng chạy về phía mình.
“Nguyên Bảo! Mau tới đây!” Hậu Uyển Vân thấy giống như có cọng rơm cứu mạng, hướng Nguyên Bảo hô to một tiếng. Nguyên Bảo trở về, nếu có không gian, như vậy hết thảy đều đã không như thế này. Trong không gian thật vất vả tiến hóa ra nhà trọ ở hiện đại của nàng ta, nàng ta chỉ cần về phòng thí nghiệm lấy một ít thuốc bào chế, lại lược thi thủ đoạn, muốn cho ai chết thì người đó chết.
Nguyên Bảo tạm dừng một chút, lắc lắc cái đuôi lông xù (tác giả: cái đuôi thứ hai bị Nguyên Bảo dùng thuật dấu đi, mọi người chú ý), rồi sau đó nhanh như chớp chạy vào trong phòng. Hậu Uyển Vân trơ mắt nhìn Nguyên Bảo chạy lướt qua bên người, sau đó chạy vào trong đám người, nhảy vào trong lòng Cố Vãn Tình. Cố Vãn Tình cười tủm tỉm vuốt đầu Nguyên Bảo, Nguyên Bảo dịu ngoan ở trong lòng nàng cọ đến cọ đi, ngay cả Hậu Uyển Vân cũng không liếc mắt nhìn một cái.
Nguyên Bảo, làm phản? Hậu Uyển Vân ngây dại, sự hận thù trong mắt khi nhìn Cố Vãn Tình có thể nảy lửa. Bất quá lập tức nàng ta lại nghĩ tới một vấn đề càng thêm nghiêm trọng: nếu Nguyên Bảo nhận Cố Vãn Tình làm chủ nhân, như vậy Cố Vãn Tình chẳng phải là có thể đi vào không gian tùy thân sao?
Chỉ cần hơi tưởng tượng một chút, mẹ chồng ác độc kia chiếm được không gian, lợi dụng mấy thứ hiện đại trong không gian đến đày ải mình, chẳng phải thủ đoạn sẽ đa dạng chồng chất, làm cho chính mình sống không bằng chết sao?
Một trận mồ hôi lạnh từ sau lưng Hậu Uyển Vân xông ra, lạnh từ đầu đến chân, làm cho khắp cả người nàng ta phát lạnh.
Trong đầu hàn ý còn chưa bị xua tan, Hậu Uyển Vân đột nhiên liền cảm thấy thân mình bị một mảnh lạnh như băng bao vây. Trong hoảng hốt, nàng ta đã bị hai ma ma quăng vào trong thùng nước lạnh. Nước lạnh đến xương bao vây thân thể của nàng ta, hai ma ma tay chân nhanh nhẹn cởi hết y phục ẩm ướt trên người nàng ta. Hậu Uyển Vân hoảng sợ thét chói tai : “Các ngươi cách xa ta, không được vào đụng ta! Các ngươi, hai con súc sinh già này, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Ta là nữ nhi của An Quốc Công, đại thiếu phu nhân của Khương gia!”
Dung ma ma cười lạnh, bàn tay ở thịt mềm dưới nách của Hậu Uyển Vân hung hăng nhéo một phen, lạnh lùng nói: “Nô tỳ thấy, đại thiếu phu nhân vẫn chưa thanh tỉnh phải không? Nô tỳ tuy rằng là nô tài, hai nô tỳ cũng là người từ trong cung đi ra, là ma ma giáo dưỡng Thái Hậu ban cho Nhàn Nhã công chúa. Liền ngay cả tiểu chủ quý nhân trong cung thấy nô tỳ, cũng phải cho nô tỳ ba phần thể diện. Đại thiếu phu nhân ngài suy nghĩ phân lượng của mình có tư cách kêu to gọi nhỏ với Nhàn Nhã công chúa chúng ta hay không? Cùng Thái Hậu đối nghịch hay không?”
Tôn ma ma một phen cởi cái yếm của Hậu Uyển Vân, sau đó đè đầu nàng ta lại, đem nàng ta nhấn vào trong nước lạnh. Hậu Uyển Vân thình lình cảm thấy một bàn tay nhấn mạnh đầu mình vào trong nước, cuống quít ở bên trong uống mấy miệng nước lạnh, chỉ cảm thấy phổi đau muốn nổ tung. Tôn ma ma lại nắm lấy đầu nàng ta từ trong nước lạnh cầm lên, Hậu Uyển Vân ho khan, thở hổn hển. Ban đầu mẹ chồng ác độc đó trừng trị nàng ta, cũng là cố kỵ chút mặt mũi, nhưng nay lại minh mục trương đảm (không kiêng nể gì hết) như vậy! Thậm chí còn trước mặt Chiêu Hòa công chúa! Chẳng lẽ nàng không sợ nhà mẹ đẻ của mình biết sẽ xả giận cho mình sao?
Hậu gia vừa lập công lớn! Cố Vãn Tình làm sao dám như vậy đối với mình?
Tôn ma ma ngoài cười nhưng trong không cười, một đôi tay giống cái kìm sắt, chuyên chọn chỗ thịt mềm trên người Hậu Uyển Vân để nhéo, trong miệng nói: “Nô tỳ dội nước cho đại thiếu phu nhân, để cho đại thiếu phu nhân thanh tỉnh. Thái Hậu vừa nhận Bình Thân vương phi làm nghĩa nữ, phong làm Nhàn Nhã công chúa. Ý tứ công chúa chúng ta cũng chính là ý tứ Thái Hậu. Đại thiếu phu nhân nếu là người thông minh, nên biết nặng nhẹ. Nhàn Nhã công chúa là nghĩa nữ của Thái Hậu, nghĩa muội của đương kim thánh thượng, nghĩa tỷ của Chiêu Hòa công chúa, đại thiếu phu nhân ngài là thân phận gì chứ?”
Hậu Uyển Vân ho khan, trừng mắt nói: “Cha ta là An Quốc Công, công thần lớn củaThiên triều, các ngươi làm sao có thể đối đãi nữ nhi của công thần như thế! Nếu bị cha ta biết, nhất định ở trước mặt thánh thượng tố cáo, nói Khương gia ngược đãi con dâu!”
“Ha ha ha, đại thiếu phu nhân ngài thật sự là thiên chân vô tà (ngây thơ) a!” Dung ma ma làm như nghe thấy được một chuyện cười: “Đầu tiên, ngài làm sao ra khỏi được Khương gia? Hơn nữa, ngài làm chuyện này, nếu để An Quốc Công nghe thấy được, không chừng trong lòng xấu hổ thành cái dạng gì, hận chưa bao giờ sinh ra nữ nhi tâm địa rắn rết như ngài đó!”
Trong lòng Hậu Uyển Vân lộp bộp: Dung ma ma nói lời này là ý gì? Chẳng lẽ chuyện mình làm đã bị phát hiện? Không có khả năng a, tuyệt đối không có khả năng, chính mình bố trí kín đáo, không có khả năng bị phát hiện!
Bị Dung ma ma cùng Tôn ma ma ép buộc vài canh giờ, Hậu Uyển Vân rốt cục bị kéo ra từ thùng nước lạnh. Rồi sau đó Dung ma ma ném cho nàng ta một cái áo đơn, nói: “Nô tỳ tay chân vụng về sợ hầu hạ không tốt đại thiếu phu nhân, chọc đại thiếu phu nhân không vui, còn thỉnh đại thiếu phu nhân tự mình mặc vào.”
“Bọn nha hoàn của ta đâu? Đi gọi Tích Đông tiến vào!” Hậu Uyển Vân ôm xiêm y bị lạnh môi thâm tím, chỉ cảm thấy tóc ướt sũng dán phía sau lưng, cả người không một chút hơi ấm.
“Đại thiếu phu nhân là nói nha hoàn hồi môn của ngài sao?” Dung ma ma cười cười : “Ai da, không khéo, vài nha hoàn đó đều bị Nhàn Nhã công chúa đuổi ra phủ. Đại thiếu phu nhân ngài liền tự phục vụ một chút đi, chờ ngài ra phật đường, công chúa chúng ta tự nhiên sẽ sắp xếp nha hoàn mới hầu hạ ngài.”
“Các ngươi!” Hậu Uyển Vân tức giận cả người phát run, các nha hoàn này đều là của hồi môn của nàng ta! Độc phụ Cố Vãn Tình đó làm sao có thể vượt quá chức phận xử trí nha hoàn hồi môn của nàng ta chứ!
Cố Vãn Tình thật sự làm như vậy, Hậu Uyển Vân cũng không có biện pháp, dù sao người ta là mẹ chồng, bây giờ còn có thân phận công chúa đè nặng, có hai ngọn núi lớn để dựa, Hậu Uyển Vân có thể thế nào chứ?
Nàng ta không làm thể thế nào, chỉ có thể chịu.
Hậu Uyển Vân mặc áo đơn vào, bị đông lạnh toàn thân phát run. Thúy Liên từ cửa tiến vào, trong tay cầm một áo choàng bằng gấm vóc, nhìn Hậu Uyển Vân, cả mắt đầy chán ghét, đem áo choàng ném cho nàng ta, nói: “Phu nhân chúng ta thiện tâm, sợ đại thiếu phu nhân đông lạnh, sai nô tỳ đưa áo choàng đến cho đại thiếu phu nhân. Phu nhân còn nói, đại thiếu phu nhân chuyên tâm niệm kinh, chớ để phân tâm, chuyện hậu trạch không cần đại thiếu phu nhân quan tâm.”
Hậu Uyển Vân yên lặng mặc ngoài áo đơn, nhìn thoáng qua Thúy Liên. Hôm nay làm sao vậy, vì sao ánh mắt những người này nhìn mình, đều hận không thể ăn tươi nuốt sống?
Tôn ma ma cười cười với Thúy Liên, nói: “Công chúa thật đúng là thiện tâm… Nếu nô tỳ là mẹ chồng, đã sớm đem con dâu độc phụ đó đánh chết…”
Dung ma ma cũng tiếp lời nói: “Đánh chết nàng ta chẳng phải là tiện nghi cho nàng ta…”
Ánh mắt hai ma ma đồng loạt nhìn về phía Hậu Uyển Vân, Hậu Uyển Vân cắn môi: trực giác nàng ta cảm nhận được có chuyện gì đã xảy ra, cho nên cục diện lập tức thay đổi. Nhưng nàng ta lại đoán không được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể làm cho mọi người dùng thái độ yếm khí thậm chí là căm hận đối đãi như vậy với mình. Mặc dù nay nàng ta phạt vài di nương sao chép kinh thư, phạt hơi độc ác, nhưng không đến mức như vậy a?
“Đại thiếu phu nhân, đã thu thập xong rồi, cũng nên đi thôi.” Dung ma ma cùng Tôn ma ma đứng bên cạnh Hậu Uyển Vân, không khỏi phân trần lôi nàng ta đi đến phật đường.
Thúy Liên nhìn bóng dáng Hậu Uyển Vân, chán ghét nhổ một ngụm: “Phi, nhìn người như vậy, ai biết tâm lại xấu xa bẩn thỉu đến thế!”
.
Viện của Cố Vãn Tình.
Trong phòng ấm áp hoà thuận vui vẻ, Cố Vãn Tình cùng Chiêu Hòa công chúa cùng nằm ở trên giường, đắp chung một cái chăn bông. Thần sắc Chiêu Hòa công chúa có chút phiền muộn, Cố Vãn Tình hồi tưởng lại cảnh tượng lúc ấy ở trong cung, cũng là một bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Lúc trước ở trong cung, Cố Vãn Tình thừa nhận mình chính là đại tiểu thư Hầu phủ Hậu Uyển Tâm với Chiêu Hòa công chúa. Chiêu Hòa công chúa vẫn truy vấn nguyên nhân cái chết của nàng, Cố Vãn Tình nói chính mình đang điều tra, chờ tra ra kết quả rồi lại nói cho Chiêu Hòa công chúa. Trong lòng Chiêu Hòa công chúa biết nàng không muốn nhiều lời tự nhiên là có lý do của nàng, cũng không lại tìm hiểu thêm.
Nhưng Chiêu Hòa công chúa không rõ là, vì sao Cố Vãn Tình cùng muội muội mình thương yêu nhất thành mẹ chồng nàng dâu, vì sao còn khắp nơi khó xử nhằm vào nàng ấy?
Vì thế Cố Vãn Tình thở dài một tiếng, nói cho Chiêu Hòa công chúa mấy việc làm của Hậu Uyển Vân: hạ thuốc tuyệt dục cho mẹ chồng tương lai, ý đồ lấy tiêu dao cao độc hại thai nhi chưa sinh ra, thiếu chút nữa làm hại Họa di nương khó sinh một xác hai mạng, lại hãm hại hai vị di nương khác, tản lời đồn nói Cố Vãn Tình bao che nha hoàn của hồi môn, trong lời nói thậm chí ẩn ẩn vạch ra có lẽ Họa di nương khó sinh là Cố Vãn Tình ở sau lưng thao túng.
Nguyên nhân vì Hậu Uyển Vân có hành vi ác độc như vậy, lại bởi vì là Thái Hậu chỉ hôn không thể hưu nàng ta, cho nên chính mình bất đắc dĩ mới khắp nơi nhằm vào nàng ta, dĩ nhiên để bảo đảm cả hậu trạch Khương gia được yên bình.
Chiêu Hòa công chúa mới nghe, như thế nào cũng không tin. Trong đầu Cố Vãn Tình âm thầm thở dài: Hậu Uyển Vân đúng là rất biết đóng kịch, dù sao tư thái dịu dàng hiếu thuận của nàng ta quá mức xâm nhập lòng người, trong lúc nhất thời công chúa không thể chấp nhận, cũng là có nguyên nhân. Đồng thời, Cố Vãn Tình cũng thấy may mắn, chính mình không có tùy tiện đem chuyện Hậu Uyển Vân hại chết mẹ đẻ, mẹ cả, đích tỷ nói cho công chúa biết. Dù sao chuyện Hậu Uyển Vân ở Hậu gia hại người, chỉ có chính mình lúc trước khi chết nghe Hậu Uyển Vân chính mồm thừa nhận qua, chứng cớ khác, một cái đều không có.
Nhưng chuyện Hậu Uyển Vân ở Khương phủ hại người, cũng là có nhược điểm. Vì thế Cố Vãn Tình chậm rãi giải thích cho Chiêu Hòa công chúa nghe: nói phát hiện tuyệt tử canh, là vì chính mình là Hậu Uyển Tâm, nhận được người kê đơn là tỳ nữ Lăng Giác bên người Hậu Uyển Vân ngày xưa, nếu thay đổi người bên ngoài làm mẹ chồng nàng ta, đã sớm tin nàng ta sái cổ, uống xong tuyệt tử canh đó; còn việc Họa di nương khó sinh, còn lại là từ Khương Hằng tự mình điều tra, chứng cớ vô cùng xác thực.
Rồi sau đó Chiêu Hòa công chúa bán tín bán nghi, vì thế Cố Vãn Tình mời Hoắc Hi Thần, Khương Hằng tới làm chứng cho mình.
Hoắc Hi Thần chính là người của Hoắc gia, Hoắc gia cùng Khương gia gia thế tương đương, quả quyết sẽ không tồn tại chuyện Hoắc Hi Thần bị hiếp bức hoặc là lấy lòng Khương gia. Hoắc Hi Thần từ lúc ở trong không gian tùy thân, đã biết toàn bộ sự tình, lúc này tự nhiên rất là ủng hộ Cố Vãn Tình. Huống hồ sau khi hắn đến Khương phủ, cũng được Khương Hằng nhờ vả điều tra chuyện Hậu Uyển Vân bị kê đơn không dựng, cũng trải qua điều tra của mấy thám tử của Hoắc gia, phát hiện người kê đơn là nha hoàn hồi trước của Hậu Uyển Vân, cho nên lúc này Hoắc Hi Thần nói ra việc tuyệt tử canh, chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, cũng không có chỗ khả nghi. Mà Hoắc Hi Thần đã ở trong điển tịch y học trong không gian nhìn đến tác dụng của tiêu dao cao, biết đây là thứ hại người, Hoắc Hi Thần lấy thân phận thần y nói ra tác dụng của tiêu dao cao, Chiêu Hòa công chúa tự nhiên là tin.
Khi Hoắc Hi Thần nói ra hắn tra ra tuyệt tử canh là Hậu Uyển Vân hạ, Khương Hằng gắt gao nhíu mày lại, bàn tay trong tay áo nắm chặt.
Sau đó Khương Hằng trình lên căn cứ chính xác chuyện Họa di nương khó sinh, hắn chính là đệ nhất quyền thần, quả quyết sẽ không giả tạo chứng cớ hãm hại con dâu của mình.
Toàn bộ căn cứ chính xác đều cho thấy, Hậu Uyển Vân là độc phụ không bằng heo chó. Sau khi Chiêu Hòa công chúa nghe xong mọi chuyện, dị thường tức giận. Quả không ngoài sở liệu, Chiêu Hòa công chúa dấu không được chuyện trong bụng, lập tức chạy tới gặp Thái Hậu. Cũng may Chiêu Hòa công chúa tuy rằng nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại biết nặng nhẹ, cũng không có đem chuyện Cố Vãn Tình trọng sinh nói ra, chỉ nói ra hành vi xấu xa của Hậu Uyển Vân ở Khương gia, chuyện phát hiện tuyệt tử canh từ Cố Vãn Tình phát hiện sửa miệng nói thành là Hoắc Hi Thần phát hiện, rồi sau đó từ Hoắc Hi Thần phái người Hoắc gia điều tra tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện là nha hoàn bên người Hậu Uyển Vân trước đây gây nên.
Thái Hậu nghe xong, mày gắt gao nhướn lên. Bà cảm thấy Hậu Uyển Vân nha đầu kia có chút không nói được, gần nhất ỷ vào công lao nhà mẹ đẻ có chút lâng lâng. Nhưng không nghĩ tới sau lưng cư nhiên là đồ lang tâm cẩu phế như vậy!
Chẳng những mưu hại tiểu thiếp, giết hại con nối dòng, này cũng lại thôi, trong hậu cung chuyện như vậy cũng ùn ùn. Nhưng Hậu Uyển Vân cư nhiên còn to gan lớn mật hạ tuyệt tử canh cho mẹ chồng! Khi đó nàng ta còn chưa có gả vào Khương gia đâu, liền an bài người đi làm cho mẹ chồng không sinh con được! Tâm cơ này, quả thực làm cho người ta không rét mà run!
Thái Hậu cũng là mẹ chồng, bà vừa nghĩ nếu là tần phi nào đó cũng học Hậu Uyển Vân, đến mưu hại chính mình… Thái Hậu nhất thời liền tức giận!
Nguyên bản Thái Hậu đối với việc Cố Vãn Tình quấn chân cho Hậu Uyển Vân còn có phê bình kín đáo, nhưng nay lại cảm thấy, Bình Thân vương phi này quả thực rất nhân từ, người này mà ở trên tay Thái Hậu, Hậu Uyển Vân chính là có mười cái đầu cũng không đủ trảm.
“Thái Hậu bớt giận, chớ để đồ không ra gì này chọc tức thân mình.” Cố Vãn Tình đem nước mắt lau đi nói: “Là nô tì vô năng, quản lý hậu trạch không tốt… Nô tì vốn định xuống tay trừng trị, nhưng lại đúng dịp An Quốc Công khải hoàn trở về, nô tì cũng không tiện vào lúc này xử phạt, đành phải nhịn xuống…”
Thái Hậu giận dữ nói: “Ai gia biết ngươi là người có hiểu biết, thức thời… Bất quá ai gia cũng không thể ủy khuất ngươi, phóng túng kẻ xấu.”
Rồi sau đó Thái Hậu một phen cân nhắc, quyết định nhận Cố Vãn Tình làm nghĩa nữ. Một là vì bù lại cho Khương gia, dù sao hôn sự này là Thái Hậu ban cho, đem thứ người như vậy ban cho Khương gia, Thái Hậu cũng có chút băn khoăn trong đầu; hai là Cố Vãn Tình cứu nữ nhi bảo bối của mình, lại suýt chút nữa ở trong cung Thái Hậu đánh mất tính mạng, tự lấy mạng mình đi đổi mạng cho Chiêu Hòa công chúa, phần công lao này Thái Hậu sẽ không quên; ba là Chiêu Hòa công chúa cực lực thúc đẩy, vẫn nói tốt cho Cố Vãn Tình, thỉnh Thái Hậu nhận Cố Vãn Tình làm nghĩa nữ.
Vì thế Thái Hậu cân nhắc một phen, liền ban ý chỉ, nhận Bình Thân vương phi làm nghĩa nữ, phong hào Nhàn Nhã công chúa.
“Nhàn Nhã, con là nghĩa nữ của ai gia, ai gia quả quyết sẽ không cho con chịu ủy khuất.” Thái Hậu một tay đặt trên ghế dựa, một tay hung hăng nắm lại, “Sở tác sở vi (hành động đã thực hiện) của Hậu thị, trong lòng ai gia hiểu rõ. Chính là muốn con nhịn nữa một thời gian, nay Chấn Quân đại tướng quân đi sứ Nam Cương, vào lúc này làm khó dễ thu thập muội muội của hắn, sẽ làm hắn phân tâm. Đợi cho Chấn Quân đại tướng quân hồi triều, ai gia chắc chắn làm chủ cho con! Nhàn Nhã à, con yên tâm, An Quốc Công đều không phải là người chẳng phân biệt được thị phi, đến lúc đó ông ta đã biết Hậu thị làm, cũng nhất định là không thể dung thứ nàng ta! Khương gia muốn hưu nàng ta, hoặc là xử trí khác, đều để con quyết định, ai gia tất nhiên sẽ duy hộ con.”
Cuối cùng, Thái Hậu lại nhìn Cố Vãn Tình, ánh mắt nhấp nháy, ý vị thâm trường bổ sung một câu: “Làm mẹ chồng, quá mức mềm yếu cũng không tốt, nếu không làm cho người đạp lên mặt mũi. Nên làm quy củ vẫn phải làm…”
Thái Hậu đều chính mồm lên tiếng làm cho nàng làm quy củ, thì nàng sợ gì? Còn cố kỵ cái gì? Tùy ý buông tay lớn mật đi làm là được, dù sao có Thái Hậu làm chỗ dựa, chỉ cần không làm ra mạng người, chỉnh như thế nào đều được.
Cố Vãn Tình ngầm hiểu, mỉm cười phúc thân nói: “Vâng, nữ nhi đã hiểu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...