Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua FULL


Cuối mùa thu, trời càng ngày càng lạnh, trong phòng Cố Vãn Tình đặt chậu than, trên bàn là lư hương nạm vàng chạm rỗng, hương khí lượn lờ bay lên, Cố Vãn Tình ngồi ở bên cạnh bàn, coi sổ sách trong tay.
Ngoài cửa một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi vén rèm đi vào, người đàn ông đó đội mũ nấm, dáng người gầy, chính là đôi mắt phiếm tinh quang, có vẻ cả người đầy minh mẫn.
“Lý Yến Tam thỉnh an vương phi.” Người đàn ông trung niên tiến lên một bước, quỳ vấn an một cái với Cố Vãn Tình, rồi sau đó lưu loát đứng dậy, cúi đầu đứng ở bên cạnh Cố Vãn Tình.
“Sổ sách ta đều xem qua, làm tốt lắm.” Cố Vãn Tình thản nhiên nhìn Lý Yến Tam, tiên sinh phòng thu chi này là người khôn khéo, là trượng phu Lưu ma ma – nha hoàn hồi môn của phu nhân An Quốc Hầu.

Lưu ma ma luôn luôn hầu hạ tại bên người phu nhân An Quốc Hầu, phu nhân đã qua đời, liền hầu hạ Hậu Uyển Tâm, cho đến khi Hậu Uyển Tâm mất, để lại hai gian dệt tạo phường cho Lưu ma ma, lúc này bà mới hồi hương an hưởng tuổi già.

Lưu ma ma được hai gian dệt tạo phường, Lý Yến Tam tự nhiên trở về dệt tạo phường nhà mình làm ông chủ.
Nhưng thời gian trước, có vị công tử đăng môn đến thăm, đưa ra giá cực cao thỉnh Lý Yến Tam làm việc cho mình.

Giá cao này làm cho Lý Yến Tam đỏ mắt, ông ta liền một lần nữa rời núi làm việc cho vị công tử đó.

Đợi cho gia hạn khế ước, tiếp công việc mới, Lý Yến Tam kinh sợ, vì công tử đó thỉnh ông ta đến, là để trông coi buôn bán hơn mười gian Hồng Tú dệt tạo phường.
Lý Yến Tam ha ha cười với Cố Vãn Tình, cúi đầu nói: “Tạ vương phi khích lệ.”
Cố Vãn Tình nhìn Lý Yến Tam, ý cười khóe miệng càng sâu.

Nhà mẹ đẻ Cố Vãn Tình có mấy nhánh đều là kinh thương, liên thủ cùng nghiệp quan của Cố lão gia, gia nghiệp không nhỏ, cho nên năm đó Cố Vãn Tình mới có thể gả đầy hãnh diện như thế.

Bên trong chi thứ này, có mấy đường huynh đệ vẫn có thiên phú kinh thương, mà nhân phẩm cũng đáng tin cậy.
Thời gian trước Hậu Uyển Vân vì lấy bạc, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đem 10% cổ phần dệt tạo phường bán cho một vị phú thương Giang Nam mà Nhã Nương giới thiệu.

Mà vị phú thương kia chính là Cố Minh – một vị đường huynh chi thứ của Cố Vãn Tình.


Vị đường huynh Cố Minh kia chịu Cố Vãn Tình nhờ vả, ra mặt mua 10% cổ phần ấy, làm ông chủ bên ngoài.

Nhưng 10% cổ phần này lại chân chính nắm giữ ở trong tay Cố Vãn Tình.
Cho nên lúc ấy Hậu Uyển Vân dùng 10% cổ phần dệt tạo phường lấy bảy chục ngàn lượng bạc từ tay Cố Minh; rồi sau đó lại đem bạc giao cho Cố Vãn Tình.

Cố Vãn Tình cùng tả tướng phu nhân quen biết đã lâu, thỉnh bà tử quấn chân đó là việc nhỏ trong việc nhỏ, tự nhiên là không cần tốn một cắc bạc, vì thế bảy chục ngàn lượng bạc đó liền lưu ở trong túi tiền Cố Vãn Tình.
Vì thế liền đơn giản như vậy vừa chuyển tay, Hậu Uyển Vân bị thiếu hụt đi bảy chục ngàn lượng bạc cùng 10% cổ phần dệt tạo phường, bạc cùng cổ phần này, đều dừng ở trong hầu bao Cố Vãn Tình.
Lý Yến Tam là lão nhân dệt tạo phường, am hiểu sâu các đốt ngón tay trong đó, nay bỏ ra giá cao thỉnh ông ta đến quản lý, là thập phần có tiếng nói cùng sáng suốt.
“Cùng các thương nhân cung cấp hàng hóa bên kia chuẩn bị như thế nào rồi?” Cố Vãn Tình hỏi.
“Hồi vương phi, đều chuẩn bị thỏa đáng.

Nô tài cùng với ông chủ cửa hàng phía dưới đều quen biết đã lâu, giao tiếp vài thập niên, không phải nô tài khoe khoang với ngài, chỉ bằng mặt mũi Lý Yến Tam nô tài, ông chủ này đều cho nô tài được ba phần hèn mọn.” Lý Yến Tam chậm rãi nói: “Vương phi, ngài lại hào phóng, ra tay dứt khoát, vài lão nhân ban đầu ở trong dệt tạo phường, đều ngầm hướng về ngài.

Nay chúng ta tuy rằng chỉ có 10%, nhưng theo như nô tài thấy, đến đầu xuân, còn có thể nuốt trở về 10% nữa.”
“Như thế thì tốt, ta quả nhiên không nhìn lầm ông, Lý chưởng quầy.” Cố Vãn Tình tự đáy lòng khích lệ nói.
Mấy năm nay sinh ý dệt tạo phường cơ hồ đều là giao cho người phía dưới chuẩn bị, lão nhân dệt tạo phường này thật giống như là nửa ông chủ.

Vốn ban đầu bọn họ đều chỉ nhận thức phu nhân An Quốc Hầu, sau khi phu nhân qua đời, nhận thức đích tiểu thư Hậu Uyển Tâm.

Nhưng đích tiểu thư này cũng qua đời, thay đổi thành tiểu thư thứ xuất kế thừa dệt tạo phường, bên trong liền chỉ có vài người là của hồi môn của phu nhân An Quốc Hầu đến chưởng quầy ngầm không phục, dựa vào cái gì phu nhân, tiểu thư khổ tâm kinh doanh cửa hàng, lại cấp cho thứ nữ hèn mọn?
Nhưng chưởng quầy phân cửa hàng này tuy rằng đối với an bài của Hậu Uyển Tâm có phê bình kín đáo, nhưng nề hà người ta là chủ tử, đây là gia nghiệp nhà người ta, thích xử lý như thế nào liền xử lý như thế đó, yêu cho ai liền cho người đó, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng là chỗ phá hư, Hậu Uyển Vân được cửa hàng, càng ngày càng đắc ý, vài năm không chỉ có tại An Quốc Hầu phủ lấy thúng úp voi, đối với đám chưởng quầy trong cửa hàng cũng bắt bẻ.


Mỗi khi đến thời điểm hội báo mỗi tháng, vài chưởng quầy có uy tín danh dự tổng không tránh khỏi bị Hậu Uyển Vân ngay cả gậy mang đánh răn dạy.
Hậu Uyển Vân bổn ý là muốn áp chế nhuệ khí của bọn họ, đỡ phải mấy nhân tinh này sống đến từng tuổi này xem nhẹ một thứ nữ hơn mười tuổi.

Nhưng Hậu Uyển Vân dù sao kinh nghiệm ít ỏi, con mắt thiển cận, nàng ta khoe mẽ giả vờ thanh thuần là một phen hảo thủ, nhưng quản sự kinh thương lại rối tinh rối mù, ngay cả sổ sách đều xem không được, hồ lộng không được đám chưởng quầy chìm nổi trong thương trường này.

Cho nên rất nhiều chưởng quầy giận mà không dám nói gì đối với Hậu Uyển Vân.
Vốn đã có hiềm khích, nay lại làm cho Lý Yến Tam dị thường quen thuộc bản tính từng chưởng quầy này đi thuyết phục, gõ gõ, rất nhiều người tâm tư liền lung lay, ngóng đợi tình huống, nếu vị ông chủ Cố – Cố Minh mới gia nhập này là người có năng lực, đi theo ông chủ Cố vẫn hơn đi theo tiểu nha đầu lừa đảo chỉ điểm loạn đó.
Nay Cố Vãn Tình dùng bảy chục ngàn lượng bạc Hậu Uyển Vân đưa cho nàng làm tiền vốn, nơi nơi tính toán, lại lợi dụng nhân mạch Cố gia, thế lực Khương gia, còn lợi dụng trí nhớ kiếp trước, đem nhiều lão nhân dệt tạo phường bị Hậu Uyển Vân chèn ép thỉnh rời núi, hạ quyết tâm muốn đem từng chút từng chút dệt tạo phường trở về, không cho tâm huyết mẫu thân cùng chính mình bị nằm trong tay kẻ thù.
“Gần tới gần mùa đông, mùa này năm rồi, dệt tạo phường đã xuống Giang Nam nhập hàng, tồn đến mùa đông, vào thời điểm cửa ải cuối năm bán đi, kiếm lời to.

Mùa hè năm nay nhiều địa phương Giang Nam bị lũ lụt, nguồn cung cấp hàng căng thẳng, trước đó nô tài đã đánh tiếp đón tốt với ông chủ cung ứng tơ tằm Giang Nam, chúng ta ám địa ăn được bốn phần tơ tằm.” Lý Yến Tam hội báo.
Cố Vãn Tình gật gật đầu, mở sổ sách ra, ngón tay chỉ vào một hàng chữ đỏ, nói: “Ta coi năm rồi dệt tạo phường đều là nuốt vào bảy phần tơ tằm Giang Nam, nay nguồn cung cấp khó khăn, lại thêm chi ít đi bốn phần, chỉ sợ cửa ải cuối năm năm nay không được vài đơn đặt hàng tốt.

Đây chính là một tổn thất tuyệt bút (tổn thất nặng nề), lỗ vốn phải bồi không ít bạc.”
“Dệt tạo phường nặng nhất danh dự, nếu vi ước không giao hàng hóa, là được bồi không ít bạc.” Lý Yến Tam cười hắc hắc, ông ta ở dệt tạo phường kinh doanh nhiều năm, tự nhiên biết dệt tạo phường có thể làm ra bao nhiêu này nọ, có thể tiếp được bao nhiêu đơn hàng.

Nay người sau lưng mấy đơn hàng vượt mức này, đều là ông chủ Cố.

Ông chủ Cố đã đặt mấy đơn hàng vượt mức này, Lý Yến Tam lại mua chuộc được chưởng quầy phụ trách dệt tạo phường, cố ý tiếp mấy đơn hàng không thể hoàn thành này.

Đến lúc đó giao không được hàng hóa, Hậu Uyển Vân lại phải bỏ tiền ra đền, Lý Yến Tam biết, nay dệt tạo phường này bồi không nổi một khoản như vậy, khi đó Hậu Uyển Vân không thể không lại bán cổ phần dệt tạo phường, ông chủ Cố đang chờ mua cổ phần, vì thế tiền phải đền cùng cổ phần tự nhiên là đều dừng ở trong túi tiền ông chủ Cố.
Mà vi ước đối tượng là Cố Minh, Cố Minh tự nhiên sẽ không nơi nơi tuyên dương dệt tạo phường vi ước, cũng đối với thanh danh dệt tạo phường không tổn hao gì.


Đến lúc đó Hậu Uyển Vân còn không thể trách tội, ai biết Giang Nam lũ lụt làm cho số lượng tơ tằm giảm mạnh, thế cho nên không thể hoàn thành là do đâu? Đây là thiên tai, không phải nhân họa, hàng năm dệt tạo phường đều tiếp nhiều đơn hàng thế này, chẳng qua năm nay ra ngoài ý muốn mà thôi, Hậu Uyển Vân tìm ai phát giận đây?
Cái này căn bản chính là mua bán, chỉ cần lá gan đủ lớn, chiêu số đủ rộng, việc này có thể thành.

Lý Yến Tam âm thầm nhìn Cố Vãn Tình, lòng nghĩ: cũng không biết chuyện ấy là Cố Minh nghĩ ra được, hay là vị vương phi này nghĩ ra được, vương phi này nhìn mặt mũi hiền lành, tuổi lại nhỏ, đơn giản chính là một phụ nhân khuê các, không thông kinh thương, tám phần là ý của ông chủ Cố – Cố Minh, vị vương phi này chỉ sợ là nương vào Bình Thân vương phủ, chuẩn bị lót đường cho Cố Minh thôi.
Tóm lại Lý Yến Tam là đánh chết cũng không tin, này đó đều là chủ ý của Cố Vãn Tình, Cố Minh chẳng qua là y theo mệnh lệnh vị đường muội này làm việc thôi.
“Được rồi, Lý chưởng quầy, sự tình khác đều giao cho ông xử lý, chỉ cần mỗi tháng đến hội báo một tiếng cho ta là được, ta tin nhân phẩm cùng năng lực của ông.” Cố Vãn Tình đem sổ sách khép lại, nhìn Lý Yến Tam, trong ánh mắt đều là tín nhiệm.

Thời điểm Cố Vãn Tình vẫn là Hậu Uyển Tâm, vốn rất hiểu biết Lý Yến Tam, hiểu biết năng lực cùng bản tính của ông ta, nay tuyển ông ta, cũng kết quả sau khi suy nghĩ kỹ càng.

Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người.

Cố Vãn Tình biết rõ đạo lý này.
Trong mắt Lý Yến Tam quả nhiên hiện lên một chút cảm động, vương phi này quả nhiên biết nhìn người hơn so với tiểu nha đầu họ Hậu kia, vội gật đầu nói: “Vương phi xin yên tâm, tiểu nhân nhất định đem hết khả năng, không cô phụ vương phi tín nhiệm.”
Đuổi Lý Yến Tam đi , Cố Vãn Tình đứng dậy hoạt động vài cái, mấy ngày nay trong phòng đại công tử Khương Viêm Châu có hai di nương đang dưỡng thai, Cố Vãn Tình bận trong bận ngoài, bận tới nỗi chân không chạm đất, thân mình cũng mệt mỏi rất nhiều.

Thật không may vừa nghỉ ngơi một lát chợt nghe Thúy Liên ngoài cửa báo lại: “Hoắc công tử đến đây.”
Hoắc Hi Thần đến đây.

Cố Vãn Tình xoa xoa bả vai, lại ngồi bên cạnh bàn, nói: “Mau mời Hoắc công tử tiến vào.”
Hoắc Hi Thần vào phòng, sắc mặt đen như than đá trong bồn.

Cố Vãn Tình nhìn thấy hắn như vậy, liền nhịn không được nở nụ cười, trong lòng biết nhất định là cháu gái Khương Huệ Như nhà mình lại đắc tội vị công tử này, lại chọc giận hắn.
Hoắc Hi Thần nhìn thấy khóe mắt Cố Vãn Tình nghẹn cười, sắc mặt càng đen, nhỏ giọng than thở vài câu: “Vương phi, ngài cũng không quản Khương tiểu thư, nàng lại chê vãn bối khai dược đắng, không nói vãn bối nhằm vào nàng, lại buộc vãn bối trước tiên uống non nửa bát! Còn vẫn hỏi vãn bối ‘có đắng hay không? Chính huynh uống có đắng hay không?’, thuốc đắng dã tật, làm sao có thể không đắng chứ! Yếu ớt như vậy.”
Lần này Cố Vãn Tình phốc xuy bật cười, nói: “Được rồi, được rồi, sau này ta sẽ nói với con bé.”
Hoắc Hi Thần hừ hừ một tiếng, rồi sau đó sắc mặt ác liệt lên, nói: “Vương phi, nửa tháng này vãn bối đem ẩm thực của đại thiếu phu nhân tra xét mấy lần, đều không có phát hiện có bất luận dấu vết gì của tuyệt tử dược.

Vô luận là ẩm thực hay là nước trà chén thuốc, hoặc là khí cụ, đều không có dấu vết bị kê đơn.”
Cố Vãn Tình cau chân mày lại: thuốc đó là nàng ta uống ở chỗ ta, ngươi tra trong viện nàng ta, tự nhiên là tra không được.


Bất quá đợi cho thời cơ tới.

Sớm muộn gì sẽ làm cho ngươi điều tra ra.
Hoắc Hi Thần không chú ý tới thần sắc biến hóa của Cố Vãn Tình, nói tiếp: “Nhưng mỗi ngày vãn bối bắt mạch cho đại thiếu phu nhân, lại phát hiện trong cơ thể nàng ta độc tính càng ngày càng tăng, thật sự là kỳ quái!”
Cố Vãn Tình che khăn, thầm nghĩ: đó đương nhiên, nàng ta mỗi ngày đến chỗ ta uống cũng không ít dược cháo chính là tuyệt tử canh gia công mà!
Hai người đang nói, Thúy Liên lỗ mãng xông tới, hô: “Họa di nương vừa sai người báo lại, nói Họa di nương hô đau bụng, chỉ sợ là sắp sinh!”
Họa nhi sắp sinh! Cố Vãn Tình đứng bật dậy, ngay cả Hoắc Hi Thần đều không quản, mang theo Thúy Liên liền hấp tấp lập tức chạy tới viện của Họa di nương.

Thanh Mai Thanh Lan cũng nhanh chóng đến, lại đi gọi bà đỡ đã sớm thỉnh đến đợi trong phủ, lại phái người đi thỉnh đại công tử Khương Viêm Châu.

Hôm nay Khương Hằng tiến cung còn chưa đi ra, Cố Vãn Tình cũng phái người đi báo tin.
Sinh đứa nhỏ nhưng là đi qua quỷ môn quan một lần, cũng là thời khắc dễ dàng bị người ám toán nhất.

Cố Vãn Tình phải tự mình tọa trấn mới yên tâm.
Đợi cho thời điểm Cố Vãn Tình đuổi tới trong viện Họa di nương, nhìn thấy trong viện đã có tốp năm tốp ba vài nha đầu đang đứng, có nấu nước ấm, có đi gọi người, bận làm một đoàn.
Nha hoàn bên người trong phòng Họa di nương là Lam Điệp Bạch Điệp, nhìn lên gặp đại phu nhân đến đây, vội vàng quỳ gối trước mặt Cố Vãn Tình, nói: “Nô tỳ thỉnh an đại phu nhân!”
Cố Vãn Tình quét Lam Điệp Bạch Điệp liếc mắt một cái, vừa ngẩng đầu ngay tại mái hiên không chớp mắt nhìn thấy Tích Xuân.

Tích Xuân đều đến đây, như vậy Hậu Uyển Vân tất nhiên là đến trước mình một bước.

Cố Vãn Tình cau lại chân mày, Họa di nương sinh, chính mình cư nhiên biết tin còn trễ hơn so với Hậu Uyển Vân!
Ánh mắt Cố Vãn Tình nhìn Lam Điệp Bạch Điệp quỳ trên mặt đất, lạnh vài phần.

Nàng không hỏi gì khác, trực tiếp nhanh chóng sải bước đi qua hai người đó, đẩy cửa liền vào phòng.
Cố Vãn Tình vừa vào cửa liền nhìn thấy Họa di nương nằm ở trên giường, Hậu Uyển Vân ngồi ở bên giường nắm tay Họa di nương, bên cạnh là nha hoàn bên người Tích Đông cùng Xảo Hạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui