Cả nhà người ta còn đang bàn kế nuốt chửng gia sản của nhà Thúy Thúy, mẹ Thúy Thúy vẫn còn than ngắn thở dài, thấy lạ là sao Đại Lâm vẫn chưa đến đón Thúy Thúy. Đã hai tuần trôi qua, chẳng có chút tin tức gì, mẹ Thúy Thúy trong lòng thấp thỏm không yên, lo rằng hôm đó Thúy Thúy nói muốn ly dị đã làm tổn thương Đại Lâm. Bà bàn bạc với chồng hồi lâu, quyết định gọi điện cho Đại Lâm.
“Đại Lâm à, bố mẹ con vẫn khỏe chứ? Thúy Thúy không hiểu chuyện, bên nhà con cần khoan dung cho nó, con ít nhiều cũng phải khuyên bố mẹ con. Tối nay, chúng ta hãy đến nhà hàng Thiên Khai ăn bữa cơm nhé. Mọi người cùng ngồi ăn, bỏ qua những chuyện không vui đi”. Đại Lâm định nói, thì mẹ Đại Lâm giật lấy ống nghe. Mẹ Thúy Thúy vội vàng hỏi thăm mấy câu, đưa ra đề nghị buổi tối cả hai nhà cùng đi ăn. Mẹ Đại Lâm hừ mũi, nói: “Thông gia à, điều quan trọng là Đại Lâm nhà tôi cũng rất đau lòng, muốn ly hôn. Mấy hôm nay, chị em nhà tôi đang giới thiệu cho Đại Lâm mấy cô sinh viên đại học xinh đẹp, bố cô ta làm ở bộ, ở sở gì đó, nói tối nay dẫn Đại Lâm đi xem mặt, tạm biệt nhé!”
Mẹ Thúy Thúy hoảng hốt nói liền mấy tiếng “alô” vào điện thoại, sau đó mới từ từ gác máy. Rồi bà vội vàng gọi điện thoại cho Thúy Thúy. Thúy Thúy nghe xong, nói: “Mẹ, không sao đâu, mẹ đừng lo, đâu sẽ vào đó cả thôi. Đặt điện thoại xuống, Thúy Thúy ôm mặt, hồi lâu không nói gì. Muốn gọi điện cho Đại Lâm để hỏi cho rõ ngọn ngành, song lại cảm thấy không cần thiết, nên cứ ngẩn người ra. Tiểu A, tiểu C và Thúy Thúy cũng khá thân thiết, đều đến hỏi thăm cô, xem có chuyện gì, cô nói khẽ, sự mệt mỏi giống như nước triều dâng nhấn chìm mọi sức lực của cô. Tiểu C đập bàn đánh “bụp” một tiếng, bắt đầu chửi bới sao Thúy Thúy lại gặp phải cái gia đình quái ác đến thế. Thúy Thúy mặt trắng nhợt, nói với chị quản lý: “Chị ơi, em muốn vào bộ phận nghiệp vụ, chị giúp em nói với Tổng giám đốc được không ạ?”
Thúy Thúy mặc dù thuần hậu, nhưng không phải ngốc. Lúc cô được tuyển dụng vào công ty này, đã sắp xếp cho cô làm nghiệp vụ đối ngoại, mấy hôm sau, mọi người phát hiện ra cô kém ăn nói, không đáp ứng được yêu cầu công việc, nên lập tức điều cô về đơn vị quản lý tư liệu. Thúy Thúy cũng là người biết mình biết người, an phận làm suốt ba năm trời. Bây giờ, những người ở bộ phận nghiệp vụ, lương tháng đều lên đến vạn tệ, ít nhất cũng bảy nghìn tệ, cô vẫn chỉ nhận được 1300 tệ tiền lương còm.
Chị quản lý lấy làm lạ, sao bỗng dưng lại nói đến việc này? Thúy Thúy bình tĩnh nói: “Bộ phận nghiệp vụ đãi ngộ khá hơn, em nghĩ, đã ly hôn, thì số tiền 20 vạn tệ của mẹ em coi như mất, em muốn kiếm được 20 vạn để trả lại ẹ. Em biết biểu hiện của em chưa được tốt, nhưng, sau này em sẽ cố gắng làm, em có thể chịu đựng được áp lực công việc của bộ phận nghiệp vụ…” Chị quản lý nghĩ một lát, rồi quyết định đưa cô đến phòng làm việc của tổng giám đốc xem thế nào. Tổng giám đốc là một người đàn ông trung niên béo mập, ông nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của Thúy Thúy, không nỡ đả kích cô, bèn nói: “Vậy cô hãy thử một tháng đi, tạm nhận lương như cũ, đợi chuyển chính thức rồi tính sau”. Thúy Thúy gật đầu khóc và nói: “Cảm ơn chú!”
Sau đó, Thúy Thúy bận rộn với việc làm quen nghiệp vụ tại bộ phận nghiệp vụ. Sự bận rộn vất vả của công việc dần dần làm tan đi nỗi đau của việc Đại Lâm đi tìm đối tượng mới. Mẹ Thúy Thúy biết sự nghiệp của con gái quan trọng, nên cũng không thúc giục gì cô nữa.
Hai tháng trôi qua, Đại Lâm đứng ngồi không yên được nữa. Hôm đó, mẹ anh nói đi gặp đối tượng, bị Đại Lâm oán trách hồi lâu. Nhiều lần anh muốn gọi điện thoại cho Thúy Thúy, vì thực sự anh rất nhớ Thúy Thúy, vợ chồng mới cưới mà, anh cũng biết mẹ muốn tốt cho anh, nếu như bây giờ đón Thúy Thúy về nhà, thì coi như phí bao công sức trước đây. Cứ nghĩ đến số tiền 280 vạn tệ, là Đại Lâm lại phấn khích, như thể nhìn thấy ngôi nhà tráng lệ của mình, một quang cảnh được mọi người vây quanh, người mẹ vất vả cả đời của anh cũng có thể đi du lịch toàn thế giới rồi. Hôm nay, mẹ Thúy Thúy cuối cùng không kìm lòng được, lại gọi điện cho Đại Lâm. Đại Lâm sớm đã vô cùng sốt ruột, lập tức đồng ý hai nhà cùng đi ăn.
Đúng 6 giờ, tại cửa hàng nhà hàng Tiểu Triệu Hưng, cả nhà Thúy Thúy đợi nhà Đại Lâm. Mẹ Đại Lâm miễn cưỡng gật đầu thay lời chào với bố mẹ Thúy Thúy. Còn Đại Lâm thì vội vàng chạy đến ôm chặt Thúy Thúy, hân hoan nói: “Bà xã, anh nhớ em, em có nhớ anh không?” Bố mẹ Thúy Thúy đều cảm thấy phấn khởi, mẹ Đại Lâm thì bĩu môi. Thúy Thúy để ý thấy thái độ của mẹ chồng, cảm thấy kinh tởm, đẩy Đại Lâm ra, lạnh lùng nói: “Có phải là bà xã của anh hay không, còn khó nói lắm”. Sau đó mọi người cùng bước vào nhà hàng. Đại Lâm vội đi theo, khuyên giải: “Thúy Thúy, thôi em đừng giận mẹ nữa, người một nhà tranh cãi mà còn ghi thù sao, nghe lời nào!” Vừa nói, anh vừa lấy cánh tay gầy gò của mình ôm ngang eo Thúy Thúy. Thúy Thúy bực bội đẩy ra, tự đi lên tầng trước. Cô vốn không muốn đến, nhưng mẹ lo lắng suýt khóc, nói hai vợ chồng có ai không cãi cọ bao giờ, cãi một lúc lại làm hòa thôi. Vợ chồng sống với nhau cả đời, “môi còn có lúc vấp phải răng mà”. Lần này Đại Lâm đã đi gặp mặt, nhỡ nay thực sự thích cô sinh viên đó, thì con biết làm sao đây? Thúy Thúy cũng bàng hoàng, quả thực ly hôn luôn, cũng khó mà chấp nhận được.
Hồi đầu Thúy Thúy quen Đại Lâm trong trường đại học, đều là đồng hương, nên tự nhiên cảm thấy thân thiết. Ngày nào Đại Lâm cũng giúp cô đi mua nước, giặt quần áo, trò chuyện với cô, rất chăm chỉ chịu khó, giúp cô giải tỏa được rất nhiều cảm giác cô đơn nơi xứ lạ. Thúy Thúy dần dần để anh bước vào trái tim cô, sau đó đương nhiên hai người kết hôn, mọi người đều cho rằng Thúy Thúy rất yêu Đại Lâm, Thúy Thúy cũng cho rằng trong trái tim cô, Đại Lâm là duy nhất, là tất cả tình yêu của cô. Biểu hiện của Đại Lâm sau khi kết hôn quả thực khiến Thúy Thúy vô cùng đau xót, giữ chặt cô, để mặc mẹ chồng tát cô mấy cái. Thúy Thúy lớn bằng ngần này, được bố mẹ cưng chiều che chở như báu vật, đã ai động đến ngón tay cô đâu, sao có thể chịu đựng được sự sỉ nhục hôm nay chứ? Sau khi việc xảy ra, Thúy Thúy uất nghẹn đến phát run lên, cái thứ cảm giác bị sỉ nhục khắc ghi mãi trong lòng, không bao giờ phai, cứ nghĩ đến, là khuôn mặt cô xám ngoét lại, và toàn thân run rẩy. Cô không nói với bố mẹ, sợ họ buồn vì cô, mấy cái bạt tai này quá tủi nhục, đến nỗi ngay cả trước mặt hai người thân yêu nhất của cô, cô cũng cảm thấy nhục nhã vô cùng, không thể hé răng ra.
Ngày hôm nay, cô dùng ánh mắt một người lạ để nhìn nhận lại Đại Lâm, phát hiện ra anh ta thật nhỏ bé, gầy gò, sắc mặt vàng vọt, đi khép nép sau mẹ, thật chẳng giống đàn ông con trai chút nào! Sao lại có thứ cảm giác này nhỉ? Thúy Thúy đau lòng đến độ không tự kiềm chế được!
Mẹ Đại Lâm bước vào phòng đặt trước, than thở: “Ôi, cũng chẳng phải nơi sang trọng lắm!”
Cả nhà Thúy Thúy yên lặng.
“Muốn đi Shangri – la bà cũng không xem lại xem mình có xứng không!” Ở cửa phòng có một cô gái mắt nhìn giận dữ, đạp cửa chửi. Đây là Vương Hinh, cô em họ Thúy Thúy, rất chanh chua, sắc xảo, vừa nhìn đã biết không nên dây vào. Dáng người cô cao ráo, mặc chiếc quần đen bó, đôi giày da đỏ chót, áo trắng bó hở rốn, để lộ vai và lưng, nhuộm tóc nâu, trang điểm nhẹ, đeo một chiếc khuyên tai bạch kim. Cô là con nhà dì Thúy Thúy, tính tình nóng nảy, mới 22 tuổi đã bắt đầu theo bố ra thương trường kinh doanh.
Mẹ Đại Lâm vừa nhìn thấy cô, liền ngậm miệng. Trong đám cưới, chính cô là người chửi Đại Lâm là con rể ở rể. Vương Hinh vẫn cứ thắc mắc tại sao Thúy Thúy lại yêu cái anh chàng Đại Lâm gầy gò nhỏ thó nghèo rớt này. Trước đây, chỉ vì lời nói không hợp, Vương Hinh đã ra tay ngay, hôm nay, cô nghe nói có buổi gặp mặt này, cố tình dẫn theo bạn trai là Đại Thiếu và người anh em Minh Minh đến. Ý cô là, nếu như gia đình Đại Lâm không tử tế thật thà, thì hãy đợi để bị tẩn ột trận nên thân!
Mẹ Đại Lâm không dám gây với cô. Hôm tổ chức lễ cưới, cô chửi Đại Lâm, mẹ Đại Lâm nói lại vài câu, Vương Hinh lao đến chửi, còn định đánh bà, bị bố Vương Hinh giữ chặt lại. Từ đó, mẹ Đại Lâm có ấn tượng đặc biệt sâu sắc đối với cô Vương Hinh này.
Đại Lâm nhìn thấy cục diện này, sợ quá không dám nói gì. Cậu Đại Lâm đứng lên, hét: “Làm gì thế? Chị tao với nhà thông gia nói chuyện, mấy người lạ chúng mày đến đây gây chuyện gì?” Ông và vợ nghe nói có người mời đi ăn, nhịn cả bữa trưa. Đại Thiếu cười đểu: “Chúng tôi là họ hàng, ông là ai, ông là cái thứ gì chứ, ông làm gì có tư cách nói ở đây?”
Lời qua tiếng lại, có vẻ như sắp xảy ra chuyện.
Mặt bố mẹ Thúy Thúy thất sắc, thực ra, họ vốn không ngờ Vương Hinh đến, sáng nay, chỉ gọi điện thoại nói cho em gái biết việc này, không ngờ Vương Hinh đến, còn dẫn thêm người. Họ quá hiểu về tính cách của đứa cháu này, hôm nay, nếu không xảy ra việc gì ngoài dự liệu, chỗ này sẽ bị thành một đống hỗn độn hoang tàn, Đại Lâm và bố mẹ anh có thể khỏe mạnh đi ra ngoài cũng là một việc không dễ dàng chút nào. Họ vội giữ chặt Vương Hinh tay đang nắm lại, mắt chăm chăm như chuẩn bị lao vào cuộc ẩu đả: “Cháu ơi, gây chuyện gì”.
Vương Hinh nhíu mày, đẩy nhẹ mẹ Thúy Thúy ra ngoài: “Dượng, dượng cũng ra ngoài đi, nắm đấm không có mắt đau”. Nói xong, liền đẩy bố Thúy Thúy ra ngoài, sau đó, trừng mắt nói với nhân viên phục vụ: “Chúng tôi thương lượng công việc, không thích bị quấy rầy, có bất cứ tiếng động nào, cũng không được vào, không được báo cảnh sát! Nghe thấy gì chưa?” Nói xong, chốt cửa lại, trợn mắt: “Đánh!”
Cô muốn lật đổ bàn, nhưng bàn nặng quá, không lật đổ được, cô hằm hằm nhìn Đại Thiếu và Minh Minh. Hai người bọn họ cười hi hi, mỗi người giơ một chân, cái bàn đổ rầm một tiếng. Trận địa trong phòng đã được bố trí xong.
Vừa rồi mẹ Đại Lâm vẫn luôn cố giả vờ bình tĩnh. Bà nghĩ bố mẹ Thúy Thúy là người lớn, sẽ không thể để Vương Hinh gây ra chuyện, cho nên bà không bỏ chạy, giữ vững được thái độ điềm tĩnh trước hiểm nguy của người nhà giáo nhân dân, hơn nữa còn có Đại Lâm và bố Đại Lâm, cậu mợ Đại Lâm yểm trợ cho bà.
Bá Bá không đến, cậu không thích trò ăn của người khác, vì vậy còn bị bố mẹ cậu chửi: “Được ăn miễn phí mà không ăn, đồ ngu!”
Nhưng mẹ Đại Lâm không thể ngờ được, bố mẹ Thúy Thúy lại bị Vương Hinh đuổi ra ngoài. Lúc này, họ đang ở bên ngoài đập cửa, dặn Vương Hinh không được làm bừa, Vương Hinh bỏ ngoài tai. Đến tận khi họ đập vỡ bàn, mẹ Đại Lâm mới định thần lại: “Ôi ôi, đánh thật à, không xong rồi, tôi phải chạy thôi!”
Vương Hinh chặn mẹ Đại Lâm đang định chạy ra ngoài lại, túm lấy mặt bà. Đại Lâm cuống lên, vung cánh tay vào Vương Hinh, bị Đại Thiếu nắm chặt lấy, rồi hất mạnh. Bố Đại Lâm định lao vào, bị Minh Minh chặn lại. Mẹ Đại Lâm quên mình, lao đến: “Dám động vào con trai ta, bà già này sẽ liều mạng với chúng mày!”
Hai bên hằm hằm nhìn nhau, giữ nguyên cục diện một lúc, Vương Hinh ngồi lên chiếc ghế chưa bị đá nhào, vắt chân chữ ngũ, nhìn chăm chăm vào bà mẹ Đại Lâm tóc tai rũ rượi, mặt đầy máu tươi: “Nói xem, bao giờ trả lại cho nhà bác tôi 20 vạn tệ? Chị tôi chắc chắn đòi ly dị, mau nôn ngay 20 vạn ra cho tôi, nếu không, cẩn thận tôi sẽ cho các người tuyệt tử tuyệt tôn!” Mẹ Đại Lâm vừa nghe xong, chợt nhảy dựng lên, số tài sản 280 vạn tệ của nhà Thúy Thúy, bà còn chưa lấy được, lại còn bảo bà nôn ra 20 vạn. Trong suy nghĩ của bà, số tiền 20 vạn này sớm đã trở thành tài sản cá nhân của gia đình bà, bắt bà nôn ra, thà bắt bà chết còn hơn!
Mẹ Đại Lâm vừa cuống vừa giận, xém chút nữa đã nôn ra máu, nhất thời mất đi lý trí, nhưng vẫn không dám tấn công Vương Hinh. Bà lập tức lao nhanh đến Thúy Thúy đang đứng run lẩy bẩy ở góc tường, tát mạnh 6, 7 cái tát liên tiếp vào mặt Thúy Thúy.
Máu mũi Thúy Thúy chảy ròng ròng. Mọi người đều ngẩn người kinh hãi trước khung cảnh trước mắt. Vương Hinh thì như hóa thạch. Thúy Thúy bị bất ngờ không kịp phản ứng, không chống đỡ lại được, bị đánh đến ù cả hai tai. Vương Hinh từ phía sau lao đến đá vào lưng mẹ Đại Lâm, vội vàng đến xem Thúy Thúy, máu mũi Thúy Thúy chảy đầm đìa khắp mặt, kinh hoàng thất sắc, miệng run rẩy mấp máy không nói lên lời.
Vương Hinh nhìn thấy cô chị họ từ nhỏ đến lớn không dám nói to, không ngờ bị người ta bạt ấy cái bạt tai ngay trước mắt mình, tức đến xanh cả mặt, bộ mặt đằng đằng sát khí khiến ai nấy đều sợ hãi. Mẹ Đại Lâm thấy tình thế không ổn, vội bò đi tìm cách ra ngoài để báo cảnh sát, dù sao đây cũng là xã hội có luật pháp. Vừa rồi bà bị Vương Hinh đánh, nhưng ở trong tình cảnh này, cũng không dám kêu đau. Bò được mấy bước, trước mặt xuất hiện chiếc quần hàng hiệu đắt tiền, còn có một đôi giày da cá sấu sáng bóng. Mẹ Đại Lâm ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, là Đại Thiếu, bạn trai của Vương Hinh. Cậu ta nói: “Tôi không đánh đàn bà, Hinh Hinh, em đến đây, đừng có đứng đó mà thổn thức nữa”. Vương Hinh cầm lấy cái ghế ném vào mẹ Đại Lâm, mẹ Đại Lâm kêu thất thanh một tiếng, rồi ngất xỉu. Đại Lâm và bố Đại Lâm cuống cuồng định lao đến đỡ, bị Minh Minh đạp cho ngã nhào.
Người trong nhà hàng nghe thấy tiếng động khác thường, sợ xảy ra chuyện vội vàng báo cảnh sát. Tất cả mọi người đều bị giải về đồn. Thúy Thúy không ngờ lại gặp lại chị cảnh sát lần trước. Nữ cảnh sát kinh ngạc nhìn Thúy Thúy mặt sưng bầm, máu me đầy người, toàn thân run rẩy.
Cả đoạn đường đi, Vương Hinh nhất mực không cho cô lau máu đi, nói đây là bằng chứng. Thúy Thúy đành phải lúng ta lúng túng để nguyên máu gặp cảnh sát. Vương Hinh, Đại Thiếu, và cả Minh Minh chào hỏi cảnh sát như là rất thân quen với họ. Đại Thiếu và Minh Minh lấy thuốc ra châm cho cảnh sát, luôn miệng gọi “anh”, rồi cười như tạ lỗi.
Anh cảnh sát cao to đẩy điếu thuốc ra: “Đi đi đi! Sao lại để tôi nhìn thấy các cậu nữa vậy? Biết là được rồi! Nói xem, lần này lại đánh ai vậy?” Minh Minh cười hi hi: “Anh Trương, đây là thuốc lá nhập khẩu em nhờ người mua hộ đấy, ngon lắm, anh thử xem”. Anh Trương nhận thuốc, gõ vào đầu cậu ta một cái, “Tên nhóc này, trí nhớ kém, từ sau ít gây chuyện phiền phức cho tôi thôi!” Vương Hinh kéo Thúy Thúy lại, nói: “Anh Trương, đây là chị em, anh xem, chị ấy bị mẹ chồng đánh áu me đầm đìa, chắc là đánh đến nỗi bị điếc rồi, bọn em báo án!”. “Chắc em lại bịa chuyện rồi, xã hội ngày nay, làm gì có mẹ chồng đánh con dâu?” Anh Trương nói.
Vương Hinh cuống lên, vội kéo cậu Đại Lâm cũng phải đến đồn công an lại, hỏi: “Ông cũng ở hiện trường! Ông nói xem, có phải chị gái ông đánh không?” Cậu Đại Lâm định biện giải vài câu, nhìn thấy anh Trương và bọn Vương Hinh, nuốt nước bọt, gật đầu. Cậu Đại Lâm là đồ hèn, ức hiếp kẻ yếu, khiếp sợ kẻ mạnh, gặp kẻ yếu, ông ta ra sức ức hiếp, gặp kẻ ghê gớm, ông ta lập tức biến thành con chó cụp đuôi. Vương Hinh nghiến răng nghiến lợi thuật lại toàn bộ câu chuyện, khiến Thúy Thúy và cậu Đại Lâm nghe đến choáng cả đầu.
Vương Hinh nói như sau: “Lần trước chị em đã bị mẹ chồng và con trai bà ta đánh áu me bê bết. Lần này, mẹ em nói bác em mời cả nhà họ đến Tiểu Triệu Hưng ăn cơm. Em muốn nhân cơ hội này nói lý với họ! Em nói chị em nhất định ly hôn, mau trả lại cho nhà bác em 20 vạn tệ, không ngờ bà già chết tiệt đó tham tài sản hơn cả mạng mình, vừa nghe nói bảo bà ta trả lại 20 vạn, liền lao đến đánh chị em ra nông nỗi này, anh thấy đấy, chị em yếu ớt như Lâm Đại Ngọc , sức trói gà không chặt, cứ thế chịu đánh, em phải kéo bà già đó ra, đá cho bà ta một cái, con trai bà lao đến đánh em… Bọn em chỉ tự vệ một cách chính đáng thôi!” Đánh nhau là đúng, nhưng thứ tự lại đảo lộn, cậu Đại Lâm không cam tâm, hoa chân múa tay chửi Vương Hinh ăn nói linh tinh.
Nữ cảnh sát lau máu cho Thúy Thúy, bị Vương Hinh ngăn lại, nói sẽ đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra ngay, tai Thúy Thúy đã bị điếc, nhất định phải kiện lên trên, vừa nói vừa lén cấu Thúy Thúy một cái.
Nữ cảnh sát hỏi Thúy Thúy: “Chúng tôi nói, em có nghe được không?” Thúy Thúy không biết làm thế nào, cô không quen nói dối, đành phải nhìn nữ cảnh sát, há há miệng.
Nữ cảnh sát tưởng Thúy Thúy thực sự bị điếc, thở dài, nói với anh Trương: “Đây chính là cô con dâu của cái bà lần trước tấn công cảnh sát. Lần trước, bà ta và con trai bà đã liên thủ đánh cô gái này chảy máu đầu, sau đó lại xé quần áo tôi. Đây này, mới mấy hôm, lại đánh cho cô gái điếc luôn”.
“Mau đưa đến bệnh viện kiểm tra, bạo lực gia đình, ngẩn cả ra đây làm gì?” Anh Trương chau mày nói.
Chỉ để Minh Minh lại trong đồn công an, bố mẹ Thúy Thúy và Vương Hinh, cả Đại Thiếu nữa đưa Thúy Thúy đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả kiểm tra chỉ là bị thương nhẹ, màng nhĩ không bị thủng, tai cũng không có vấn đề gì. Nhưng Vương Hinh kiên quyết nói Thúy Thúy không nghe được, Thúy Thúy quả thực bị ù tai, nên cô cúi đầu không lên tiếng.
Thế nên, sau khi kiểm tra hồi lâu, bác sĩ kết luận: “Do bị ngoại lực tấn công dẫn đến điếc tạm thời”.
Vương Hinh cầm giấy giám định đến tòa án tố cáo. Bố mẹ Thúy Thúy xót con gái, nhưng không biết làm thế nào, cũng không ngăn được Thúy Thúy, đành phải đến nhà em gái nhờ cứu viện. Mẹ Vương Hinh và mẹ Thúy Thúy đều không tán thành ly hôn, nói mẹ chồng Thúy Thúy dù có tệ hơn nữa, cũng không sống cả đời với bà ta, Đại Lâm vẫn tốt là được. Còn bố Vương Hinh lại ủng hộ ly hôn, ủng hộ việc kiện cáo đòi lại 20 vạn tệ. Nhưng đáng tiếc là một đọ ba, ý kiến vô hiệu.
Đại Lâm cũng bị thương, nhưng không đáng ngại. Mặt mẹ Đại Lâm quấn đầy băng trắng, mũi thâm mắt sưng, rụng mất mấy chiếc răng, mũi còn hơi vẹo đi, nghiêm trọng nhất là bị gai cột sống, đi lại vặn vẹo.
Lúc đầu, nhà Đại Lâm đòi kiện lên tòa, vừa nghe nhà Thúy Thúy đã khởi kiện trước, đều ngẩn cả ra.
Nghĩ lại, không cam tâm, vẫn đi kiện.
Việc đánh nhau được xử lý theo kiểu tranh chấp nhân dân. Trước đây Đại Thiếu và Minh Minh suốt ngày đánh đấm ẩu đả, hai bọn họ ra ra vào vào đồn công an nhiều đến mòn cả đế giày, nên đã thân quen với bọn anh Trương. Anh Trương biết tính hai đứa, lần này không xảy ra án mạng, không bị tàn phế, cộng với tiền án lần trước của mẹ Đại Lâm, cảnh sát chỉ giáo huấn hai cậu một hồi rồi thả ra.
Mẹ Đại Lâm không cam tâm, chẳng lẽ bị chịu đòn oan? Cầm sổ khám bệnh kiện ra tòa, đòi gia đình Thúy Thúy bồi thường 15 vạn tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...