Trại giam Tề Nam.
Vương Hinh xuất hiện, đôi mắt đen nhánh lướt khắp người Dương Chiến một lượt, không nhìn thấy Thúy Thúy, rất thất vọng: "Này, chị tôi đâu?" Dương Chiến chẳng buồn đứng lên, nói: "Không biết!" Vương Hinh nổi giận: "Anh không biết? Anh và chị tôi đã có thứ quan hệ đó, anh còn nói anh không biết?"
Im lặng.
Hồi lâu, Vương Hinh thấy Dương Chiến không thèm trả lời cô, cô đành phải nén cơn giận, hỏi thêm: "Này, thế chị tôi khỏe không?" "Không biết!" Dương Chiến nói: "Trước đây, ngày thăm tù nào cô ấy cũng đến thăm cô, cô không chịu gặp, bây giờ cô nói những lời này thì có ý nghĩa gì chứ?" Vương Hinh bực bội nói: "Đó là trước đây, tôi rất nhớ chị ấy, chị ấy ra sao rồi?" Dương Chiến lạnh lùng nói: "Tôi thực sự không biết. Hơn nữa, tôi và cô ấy chẳng có bất cứ mối quan hệ gì, cô đừng có nói linh tinh, để tránh bị người khác hiểu nhầm, ảnh hưởng tới thanh danh trong sạch của tối." "Anh nói gì cơ?" Vương Hinh kéo mạnh tai mình, sợ mình nghe nhầm. Dương Chiến cười nhạt: "Hôm nay tôi đến đây không phải để thảo luận xem cô có muốn ra ngoài hay không. Xem ra cô không hoan nghênh tôi lắm, thế thì xin lỗi, tôi đi thì hơn!" Nói xong, Dương Chiến đi ra ngoài. "Quay lại!" Vương Hinh tức giận giậm chân hét lớn: "Tôi muốn ra ngoài! Tôi phải đi thăm Thúy Thúy!" Dương Chiến gật đầu: "Ừ, hiểu rồi!" Sau đó rời khỏi đó.
Dương Chiến lập tức huy động mối quan hệ, để nhân viên ở nơi đăng kí kết hôn chủ động đến trại giam, đưa cho Vương Hinh và Đại Thiếu giấy đăng kí kết hôn. Sau đó viết lá đơn đề nghị nhân tính hóa quản lý, lợi dụng mối quan hệ, để Vương Hinh và Đại Thiếu động phòng. Hai tháng sau, Vương Hinh có thai, nhanh chóng được tại ngoại. Hôm Vương Hinh ra khỏi ngục, Dương Chiến đến đón cô, Vương Hinh hít thở bầu không khí tự do, đắc ý nói: "Cuối cùng cũng được ra rồi! Anh đợi xem tôi sẽ xử lý anh thế nào!" Dương Chiến mỉm cười, nói: "Cô vẫn nên chú ý giữ gìn cái thai thì tốt hơn. Nếu như đứa trẻ bị cô xử lý mất, thì cô vẫn phải quay trở lại đây đấy!" "Cút!"
Dương Chiến từ sau khi lên giường với cô người mẫu Địa Trung Hải, tính cách phong lưu đa tình và chơi bời vô độ của anh hoàn toàn bùng nổ hoặc có thể nói là đã khôi phục phong cách trước đây của anh. Điều này khiến cho đám bạn ăn chơi xu nịnh của anh vui mừng khôn tả. Đại công tử nhà họ Dương cuối cùng cũng đã khôi phục được thần chí, lại trở về giữa vòng tay bạn bè. Thế là gần như ngày nào họ cũng hẹn Dương Chiến đi ca hát vui chơi thâu đêm. Tính dục trong người Dương Chiến như được kích thích cao độ, gần như mỗi đêm anh lại thay một người đẹp, không phải là người mẫu thì cũng là những người phụ nữ nổi tiếng.
Thế là những tin tức về anh đều được để lên trang đầu, hầu như chỉ là thông tin về việc anh lại thuê phòng trong khách sạn với người đẹp nổi tiếng nào, hoặc là anh có mối quan hệ mật thiết với ngôi sao nào. Ngày lễ hôn nhân đại sự của Dương Chiến đã gần kề, Dương Chiến bắt đầu bàn bạc với gia tộc nhà vị hôn thê cụ thể chi tiết về cuộc hôn nhân thương nghiệp này.
Ngày ngày, Thúy Thúy vẫn giữ nụ cười trên môi, chỉ có điều, nụ cười đó ngày càng trống rỗng, ngày càng lạnh nhạt. Ông bà ngoại Thúy Thúy cũng đã biết được việc bố Thúy Thúy tái hôn và việc hai bố con đoạn tuyệt quan hệ qua những lời nói bóng gió của Thúy Thúy. Ngoài việc chửi mắng bố Thúy Thúy là đồ súc sinh táng tận lương tâm, cũng chả có cách nào. Lúc này Vương Hinh và Đại Thiếu đã kết hôn, Vương Hinh sắp được ra khỏi tù. Ông ngoại và Thúy Thúy bàn bạc riêng với bố mẹ Vương Hinh muốn sửa di chúc, để lại căn nhà và cửa hàng của mình lại cho Thúy Thúy, để đứa trẻ mồ côi tội nghiệp này sau này còn có chỗ dung thân, không đến nỗi lưu lạc đầu đường xó chợ. Bố mẹ Vương Hinh nhiệt liệt tán thành, nói Vương Hinh đã có quá đủ rồi, hai bố mẹ khỏe mạnh, gia sản bề thế, Đại Thiếu yêu thương cô hết lòng. Còn Thúy Thúy, ngoài bộ quần áo mặc trên người, gần như chẳng có gì cả. Thế là mọi người đã bàn bạc xong xuôi, chỉ chờ việc ly hôn của Thúy Thúy được giải quyết xong, là sẽ đi sửa di chúc, để lại toàn bộ cho Thúy Thúy. Sau khi biết chuyện, Thúy Thúy kịch liệt phản đối, đồng thời giấu chứng minh thư của mình ở công ty, kiên quyết không nhận tài sản của ông bà ngoại. Ông ngoại giận quá hỏi tại sao, Thúy Thúy lại nói, cô không dùng đến.
Thúy Thúy ở nhà ông bà ngoại ngày càng gầy đi, tâm sự trong lòng cô quá nặng nề. Mỗi bữa cơm, cô chỉ ăn một chút là không thể nuốt nổi nữa. Buổi trưa, cô thường không ăn cơm, chỉ ngồi bên bờ biển, nhìn những con sóng nhấp nhô, rồi ngẩn người ra.
Phòng làm việc của Dương Chiến và cô mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa vời như chân trời góc biển, xa cách đến độ cả đời này cũng không thể đi đến bến bờ của nhau. Một số nhân viên hay đưa chuyện cứ nhìn thấy Dương Chiến và ngôi sao nữ nào có tin đăng báo là lập tức rôm rả kéo Thúy Thúy lại xem, Thúy Thúy không xem, họ bèn ném cái trang có tiêu đề nổi bật đó lên bàn làm việc của cô. Những trang web lớn trong nước cũng có đăng tin, họ nhân lúc nghỉ trưa ép Thúy Thúy đến đọc, sau đó từ từ thưởng thức khuôn mặt chuyển dần sang trắng bạch như đang chịu cực hình của Thúy Thúy. Thúy Thúy luôn im lặng, xem xong thì lặng lẽ rời khỏi đó. Điều này khiến bọn họ vô cùng tức giận, cái cảnh tượng Thúy Thúy gào khóc mà họ mong đợi chưa một lần xuất hiện.
Dạo này, trên báo giấy lại đang rầm rộ đăng tin về đám cưới của Dương Chiến, họ lại phát hiện ra mục tiêu mới. Khi người quản lý không ở đó, họ bèn túm tụm nhau lại xì xào bàn tán, sau đó đi hỏi xem Thúy Thúy cảm thấy gì, Thúy Thúy chỉ mỉm cười, nói: "Chúc mừng Tổng giám đốc Dương." Rồi không nói thêm gì nữa
Dưới sự khuyên nhủ của mẹ, nhân lúc chưa ly hôn, Đại Lâm thường xuyên tìm đến Thúy Thúy, muốn cứu vãn tình cảm. Đại Lâm không có việc, không thể nào có thể tìm được người phụ nữ có điều kiện tốt như Thúy Thúy. Hơn nữa Thúy Thúy thật thà, đang không có nơi nương tựa, tiền lương lại cao, nịnh nọt làm cho Thúy Thúy mềm lòng đổi ý cũng không phải là điều không thể.
Hôm nay, Đại Lâm đợi Thúy Thúy về nhà, tặng cho cô một nồi đất nóng hổi, còn nói là mẹ Đại Lâm đặc biệt hầm cho cô, hầm suốt cả một buổi chiều, mẹ Đại Lâm không nỡ ăn một miếng. Hơn nữa, mẹ Đại Lâm và Đại Lâm đã rất lâu không nỡ bỏ tiền ra mua gà ăn. Thúy Thúy dường như không nghe thấy, gõ cửa bước vào phòng. Ông ngoại Thúy Thúy bảo Đại Lâm hãy chết đi thật xa cho khuất mắt. Đại Lâm không đi, ở ngoài cửa nâng nòi canh gà trên tay, nài nỉ van xin Thúy Thúy "ăn một miếng đi, ăn một miếng đi." Đại Lâm đứng ở ngoài cửa gần một tiếng đồng hồ, Thúy Thúy đã ăn xong bữa tối, Đại Lâm vẫn ở ngoài cửa van xin. Bà ngoại Thúy Thúy thấy không đành lòng, bèn nói: "Ôi, Đại Lâm cũng thật đáng thương, thực ra mà nói, mẹ cậu ta chẳng ra gì, nhưng Đại Lâm, ngoài việc yếu đuối ra, cũng không có lỗi nào nghiêm trọng." Thúy Thúy đứng dậy, mở cửa, ông bà ngoại vội vàng đi theo. Đại Lâm thấy Thúy Thúy bước ra, kích động đến nỗi giọng điệu cũng cao lên, đưa nồi canh gà đang cầm trong tay cho Thúy Thúy, nói: "Thúy Thúy, em mau ăn đi, vẫn còn nóng hổi đấy, mẹ anh hầm cả một buổi chiều." Thúy Thúy mỉm cườim, nói: "Anh về đi, có chết tôi cũng không ăn đồ mẹ anh nấu đâu." Nói xong, đi vào, đóng cửa. Đại Lâm ở bên ngoài, ngẩn người nhìn cánh cửa chống trộm bằng sắt, muốn khóc nhưng không khóc nổi.
Một thời gian trôi qua, cuối cùng tòa án cũng đưa ra phán quyết ly hôn. Thúy Thúy nhìn tờ chứng nhận ly hôn, cười nhạt, Đại Lâm nhìn tờ chứng nhận ly hôn, khóc lóc. Cuộc hôn nhân này, một cuộc hôn nhân đã giày vò biết bao người lâu nay, cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, Thúy Thúy bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...