“Chúc mừng sản phẩm mới của Kim thị đã thành công đưa ra thị trường.” Lâm Dật khách sáo nói.
Thái độ không lạnh không nóng của Lâm Dật làm cho Kim Diệp Lâm có chút xấu hổ. Đúng lúc này, Kim Nếu Lâm lôi kéo Điền Kỳ Kỳ xuất hiện, không thèm để đến hình tượng, hưng phấn hét lên với Kim Diệp Lâm: “Anh hai, chị Kỳ Kỳ tới.”
Nhìn thấy Kỳ Kỳ, đôi mắt lạnh lùng đằng sau mắt kính gọng mạ vàng của Diệp Lâm liền trở nên dịu dàng. Phát hiện này khiến cho Lâm Dật rất là khó chịu. Anh liền hối hận, vừa rồi lúc Điền Kỳ Kỳ nói muốn rời khỏi đây anh nên đi ngay chứ. Thật không biết thằng cha này đang có ý định gì. Cô gái này thì có quan hệ gì với bọn họ cơ chứ?
“Con nhóc này, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Mau đến đây, anh giới thiệu cho em đây là giám đốc tập đoàn Điền Lâm, Lâm tổng. Đây là em gái tôi, Kim Nếu Lâm.” Bởi vì biết rõ Điền Kỳ Kỳ đang làm việc ở bộ phận thiết kế của anh ta cho nên Kim Diệp Lâm cũng không làm điều thừa.
“Hóa ra anh chính là Lâm tổng sao? Chị Kỳ Kỳ đang làm việc ở công ty anh sao?” Kim Nếu Lâm trên mặt trước sau đều mang theo nụ cười. Trên hai má trắng hồng hiện lên hai lúm đồng tiền, trông rất giống với ai đó. Sự liên tưởng ấy làm cho Lâm Dật đột nhiên hiểu ra cái gì đó. Anh nghi hoặc nhìn về phía Điền Kỳ Kỳ.
Điền Kỳ Kỳ bị anh nhìn đến đỏ mặt, nên liền quay mặt đi.
“Kỳ Kỳ, anh còn tưởng rằng em sẽ không tới. Em có thể tới, anh…… Chúng ta đều rất vui.” Kim Diệp Lâm thấy Điền Kỳ Kỳ xuất hiện, thực sự rất ngạc nhiên. Một thân lễ phục màu lam nhạt bằng tơ lụa quý giá, làm nổi bật thân hình hoàn mỹ của cô, bờ vai nhỏ mịn màng tinh tế, làm cho người ta mơ màng, mà làn váy thêm tầng tầng sa mỏng. Bộ lễ phục này lột tả hết vẻ đẹp của cô, nhìn cô trong ngây thơ, đơn thuần nhưng cũng không kém phần gợi cảm, làm người ta không thể dời mắt.
“Thấy chưa chị Kỳ Kỳ, em nói đúng mà chị đến là anh hai sẽ vui ngay.” Kim Nếu Lâm không sợ người khác đàm tiếu, âm thầm mà quan sát Lâm Dật.
“Kỳ Kỳ, tôi mang cô đi gặp vài người.” Lần này mở miệng chính là Lâm Dật, nói xong cũng không cho Điền Kỳ Kỳ cơ hội từ chối, lập tức kéo cô rời đi. Kim Diệp Lâm nhìn chằm chằm Điền Kỳ Kỳ ánh mắt rõ ràng dấu diếm quá nhiều lời không rõ được cũng không tả rõ được gì đó, làm cho tâm Lâm Dật không khỏi hoảng loạn.
Có lẽ nơi này ánh đèn hiệu quả quá tốt, khiến cho Điền Kỳ Kỳ giống như một tiên nữ từ trên trời rơi xuống, da thịt mềm mại, căng bóng như tơ lụa.
Kim Diệp Lâm nhìn bóng dáng xa dần của Điền Kỳ Kỳ và Lâm Dật, có chút hơi thất vọng. Trong đầu bỗng nhận ra cái gì, làm anh kinh ngạc không thôi. Lúc trước anh cảm thấy Điền Bảo Bảo giống một người, hóa ra chính là Lâm Dật. Chẳng lẽ Điền Bảo Bảo là……
“Anh, anh sao vậy?” Nhìn biểu tình kỳ lạ của Kim Diệp Lâm, Kim Nếu Lâm không nhịn được kêu một tiếng.
“Không có việc gì.” Kim Diệp Lâm cầm ly rượu, lẳng lặng đi ra ngoài, trong lòng như nổi lên giông bão.
Điền Kỳ Kỳ thật sự không thích những bữa tiệc, chỉ cảm thấy quá giả tạo, khóe miệng lúc nào cũng phải mỉm cười đến nỗi cứng đờ.
“Được rồi, gần xong rồi. Chúng ta đi trước đi.” Điền Kỳ Kỳ đang suy nghĩ xem nên nói thế nào với Lâm Dật thì Lâm Dật đã nói trước. Điền Kỳ Kỳ dường như được giải phóng, vội gật đầu đáp ứng không ngừng. Trước hết phải đi tìm Kim Mậu Sâm để chào tạm biệt, Điền Kỳ Kỳ vui vẻ đi trước, Lâm Dật nhìn cô vui sướng giống như chim nhỏ trong rừng được tự do thoải mái, khóe môi không tự chủ mà cong lên.
Trời tối đen như mực, từng dòng xe vội vã lưu thông trên đường, tạo thành những ánh sáng khác nhau. Một cơn gió thổi qua mang theo không khí có chút lạnh lẽo, nhiệt độ càng ngày càng thấp khiến cho Điền Kỳ Kỳ tự vòng tay ôm lấy mình với hi vọng có được chút ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...