[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ tư:
Thịnh yến
12.
Thanh âm Haley rất khẽ, những từng chữ một lại rất rõ ràng.
Đây không phải ngữ điệu mê hoặc mà y thường dùng.
Ngược lại, đó là cố chấp và nghiêm nghị.
Ian không biết có phải vì thuốc tê mới khiến thanh âm Haley lọt vào tai hắn càng thêm chắc nịch như vậy.
Tâm tư hắn đang dao động, là điên cuồng dao động.
“Ian, qua hôm nay, đợi đến khi anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại, anh sẽ tìm cái cớ nào đó để chối bỏ tôi.”
Mi tâm Haley chau lại, khóe môi lộ ra nụ cười tự giễu.
“Ian à, anh đã trải qua cảm giác ảo tưởng chính mình có được người nào đó chưa? Anh từng có chấp niệm trở thành toàn bộ thế giới của một người? Anh có hiểu rõ việc chính mình chính là thước ngắm của tôi ở thế giới này thì có ý nghĩa gì không?”
Tôi biết.
Tuy rằng bản thân từng hoài nghi điều đó, nhưng kỳ thực tôi vẫn luôn biết.
Tôi là thước ngắm của cậu ở thế giới này, ý nghĩa chính là…tất thảy của cậu.
“Hãy tự hỏi chính lòng mình một chút, Ian à. Đừng quan tâm những thứ mấu chốt kia, chúng đều ở đó, đấy không chỉ là điều anh theo đuổi mà cũng là thứ tôi hướng tôi. Anh có muốn hôn tôi không?”
Ian mờ mịt nhìn vào mắt Haley. Y cách hắn quá gần, đến nỗi chính mình có thể thấy được những thứ sắp hủy diệt bên trong đáy mắt ấy.
Haley hít vào một hơi, trán y chạm lên mi tâm Ian.
“Tôi biết. Tôi không nên khiến anh phải bối rối. Ngủ ngon Ian nhé. Hãy ngủ một giấc thật tốt, đợi đến khi thuốc tê trong cơ thể đã bị đào thải hết, anh sẽ tỉnh táo trở lại như trước thôi.”
Haley dần dần buông lỏng tay Ian, chống xuống bên gối, luyến tiếc ngồi thẳng lại.
Ian quay mặt lại, nhìn theo bóng dáng Haley.
Cô độc cùng yếu ớt.
Ngay khoảnh khắc Haley đứng lên, y cảm giác góc áo mình bị kéo lại.
Lưng cứng còng. Y không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: “Ian, tôi không thể dịu dàng với anh a. Nhất là trong đêm nay.”
Nhưng sức mạnh níu y lại vẫn không hề mất đi.
Haley vươn tay ra, lặng im cởi ra áo khoác của mình, đem nó ném qua một bên. Đó là động tác vô cùng đơn giản, thậm chí chẳng ngầm ám chỉ điều gì.
Nhưng đối Ian mà nói, so với quá khứ, cảnh tượng này khiến tâm tình hắn rúng động hơn bao giờ hết.
Ian buông thõng tay trên giường. Đầu ngón tay Haley bắt đầu mơn trớn tay hắn, mãi đến khi Ian bắt lấy y.
Haley xoay người lại, vén gọn lại những lọn tóc mướt mồ hôi của đối phương.
“Ian, anh hẳn cũng biết chính mình bị tiêm thuốc tê làm tan rã định lực. Anh không phải 100% cần tôi.”
Ian lần đầu tiên cảm giác Haley nói thật nhiều lời vô nghĩa như thế.
Định lực của hắn… Nếu định lực của hắn bị giảm đi, hắn như thế nào chống lại định luật hấp dẫn vạn vật của Haley Russell chứ?
Hắn cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, sẽ bị những thứ đẹp đẽ hấp dẫn.
Hiện tại, định lực hắn đã bị đánh nát, chỉ còn lại khát vọng thuần túy với đối phương.
Nếu là trước đây, chỉ cần Ian có chút dao động, Haley liền muốn nhào tới. Nhưng hôm nay, Haley lại vô cùng lãnh tĩnh và khắc chế, giống như cố tình đốt sạch nhẫn nại của Ian, tan rã định lực của hắn, phơi này là cái mềm mại vốn có.
“…Tôi cần cậu.”
Ian ngẩng đầu. Có điều Haley cách hắn hơi xa, hai tay quá mệt mỏi khiến hắn không thể chống người ngồi lên.
Nhưng ngay sau đó, đầu Ian liền bị thô bạo ấn trở lại trên gối đầu.
Hắn thấy Haley nhíu mày thật chặt, tay hắn bị đối phương dồn toàn lực ấn trở lại trên gối. Bởi vì người kia quá mức mạnh mẽ, hắn có thể nghe cả tiếng rột roạt của những khớp xương va vào nhau.
Đây là lần đầu tiên Ian phát hiện, một nụ hôn lại có thể dùng từ nghiến răng nghiến lợi để hình dung.
Hắn có một loại ảo giác, rằng Haley vô cùng hận hắn, chỉ ước có thể đem người lập tức phá hủy.
Áo của Ian bị kéo xuống, người đàn ông đối diện vừa ấn vừa xoa giống như thủy triều vỡ bờ, điên cuồng lưu lại đủ loại dấu vết trên người hắn.
Đầu óc Ian trống rỗng, hắn thật sự không được đối xử ôn nhu chút nào cả. Ngoại trừ những cơn choáng váng như trời sụp đất lỡ, tất cả còn lại đều là va chạm mãnh liệt của Haley.
Giống như một mồi lửa nhỏ bé bị Haley tính kế mồi vào nơi sâu nhất của đáy lòng hắn, chính Ian đã dùng thời gian tám năm, không hề đoái hoài đến nó, để thứ đấy như bị phủ lên một tầng tro bụi. Nhưng cố gắng nhiều năm kia, lại chỉ cần một cái thổi nhẹ của đối phương, lập tức bốc cháy trở lại.
Để đến thời khắc này, nó liền mãnh liệt thiêu đốt, khiến Ian rốt cuộc không thể lùi trở lại.
Hắn ôm thật chặt người kia, dùng toàn bộ sức lực nhỏ bé chẳng đáng là gì so với đối phương.
Động thái này đối với Haley giống như một lời mời gọi không thành lời, thậm chỉ dù chỉ là một đầu ngón tay run rẩy, Haley tựa hồ đều cảm nhận được. Cho nên, y càng dùng nhiều lực hơn, tựa hồ muốn đem đối phương phá đến tan xương nát thịt thì thôi. Ian bị Haley kiềm giữ, y giống như đang cố gắng dùng phương pháp ngoan tuyệt nhất để chứng minh sự tồn tại của bản thân. Hắn chỉ cảm thấy cơ thịt cùng xương cốt tựa chừng bị bóp méo đến không thể trở lại hình dạng ban đầu.
Ian chợt có cảm giác toàn bộ buồn vui của kiếp này tựa hồ đều trào dâng trong đêm nay.
Thời điểm hắn tỉnh lại, yết hầu khô như muốn bốc cháy.
Haley nằm ngay sau lưng Ian, hai tay siết chặt hắn.
Ian nhíu nhíu màu, cố gắng đẩy tay đối phương ra. Chỉ là, một động tác đơn giản thế thôi, hắn lại có thể cảm nhận được nửa dưới của mình giống như bị xe cán qua, chẳng cách nào kết nối được với hệ thần kinh trung ương nữa.
Ian trở mình, chống người ngồi dậy.
Cúi đầu, hắn có thể thấy rõ những lọn tóc lòa xòa của Haley che kín vầng trán, chỉ còn lộ ra chóp mũi.
Ian ngửa đầu, hít mạnh một hơi, nhắm mặt lại, lâu thật lâu.
Thời gian tựa như ngừng trôi, Ian im lặng nằm trên giường khiến Haley bên cạnh bắt đầu cảm giác bất an lo sợ.
“Nếu anh muốn giết tôi, trong ngăn kéo tủ đầu giường ở bên trái của anh có súng của tôi.” Haley không hề nhúc nhích, mở miệng nói.
Ian chỉ dựa người vào đầu giường, không đáp lại. Tay hắn nhẹ nhàng vén lại những lọn tóc lòa xòa của Haley, đầu ngón tay lướt qua mi tâm y.
“Đừng làm thế với tôi, tôi biết anh còn tức giận.” Haley trầm giọng nói.
“Tôi vì sao phải tức giận.” Thanh âm Ian vô cùng bình tĩnh.
“Tôi đã làm anh.”
“À. Cậu làm mấy lần?” Ian hỏi.
“Ba lần… Hoặc bốn gì đấy.”
“Bây giờ muốn tôi nổ súng với cậu sao?”
Ngón tay Ian làm động tác bắn lên trán Haley.
Haley mở to mắt, nhìn thẳng vào Ina, khóe môi vẽ thành nét cười, mang theo vài phần ý vị hồn nhiên, “Anh nghĩ thông suốt rồi sao?”
“Đúng thế. Làm hay không làm, hình như chẳng khác là bao.”
Ian vươn tay ra, kéo mở tủ đầu giường, sờ soạng thử. Quả nhiên, căn bản chẳng có súng.
Mấy lời linh tinh của Haley, chính là vẫn không đáng tin.
“Chú Ian à, cái gì gọi lại ‘hình như chẳng khác là bao’ thế? Phải biết là mới vài tiếng đồng hồ trước anh còn nói với tôi ‘đừng dùng lực mạnh như thế’, ‘cậu mẹ nó muốn giết tôi à’, ‘dám làm thêm một lần nữa tôi nhất định bắn bỏ cậu’ đấy”
Ian cười lạnh một tiếng.
Thân thể hắn thật sự không thoải mái. Loại đau đớn này, hoàn toàn không giống như khi bị mảnh pháo kích găm vào da thịt sau trận nổ lớn. Bởi vì đại não hắn chưa từng cảm giác loại đau đớn trong khi thanh tỉnh thế này.
Tựa chừng hết thảy giấu ở nơi sâu nhất trong tiềm thức đều bị đào xới ra. Khoái cảm lại giống như ảo giác không có thật.
“Cho dù cậu làm tôi, cậu vẫn sẽ không khiến tôi thay đổi suy nghĩ hay khống chế được tôi.” Ian cúi đầu, thô bạo xoa đầu Haley, “Nếu có một ngày, cậu chạm phải điểm mấu chốt của tôi, tôi càng có lý do để giết cậu. Bởi vì chính cậu phản bội lòng tin của tôi. Mà lòng tin của tôi thì chưa từng dễ dàng trao ra.”
Haley thông qua tầm nhìn hạn chế nhìn ngắm Ian, mặc kệ cho hắn trút ra tất cả căm phẫn bằng hành vi vò đầu y thành tổ quạ.
“…Ian à, anh hình như càng ngày càng đẹp trai nha.”
“Phải không?” Ian hời hợt hỏi lại.
“Tôi cứ tưởng anh sẽ cảm thấy niềm kiêu hãnh bị xúc phạm. Tuy rằng bị làm không có nghĩa là bị chinh phục, khống chế, trở nên phụ thuộc hay mất đi bản thân gì đó… Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân vẫn như trước đây chưa có được anh đi?”
“Tôi là tôi. Cậu như thế nào có được tôi chứ?”
“Hay chúng ta thử lại lần nữa đi”
“Cậu rốt cuộc đến đây để lên giường hay tra án? Hiện tại tôi và cậu đã biết cái gì gọi là ‘Thịnh yến’ trong lời của Fitz Gubole, đồng thời đại khái đoán ra được số dư khổng lồ trong tài khoản của Cecilia Alchild từ đâu mà có. Thế nhưng, chúng ta vẫn chưa điều tra được rốt cuộc hai vụ mưu sát Smith và Naird có liên quan gì đến ‘Thịnh yến’ hay không. Lại thêm cái chết của nghi phạm Cecilia Alchild trong vụ án giết Smith và Naird, đến cùng có phải thật sự do dùng thuốc quá liều chăng.”
Ian cúi đầu, chìm vào suy nghĩ.
Haley vươn tay ôm lấy eo hắn, đáy mắt tràn ngập ý xấu, nâng chăn lên.
“Làm gì đó” Ian mạnh tay giữ đầu y lại.
“Tôi rất thích nơi đó, anh cho tôi nhìn thêm chút nữa đi”
“Ngày hôm qua còn nhìn chưa đủ sao?”
“Chưa mà.”
“Đi chết đi.”
“Tôi hiện tại sống rất vui vẻ, không muốn chết đâu” Haley cọ cọ Ian, “Đúng rồi Tôi đã bắt thóp được Sherman Nhất định phải ép gã giao lại cho tôi loại thuốc tê kia Như vậy Ian anh mới có thể mỗi ngày đều cam tâm tình nguyện cùng tôi lên giường nha”
Ian cúi thấp người, tay đè mạnh xuống trán Haley. Sức mạnh to lớn khiến bộ dáng thảnh thơi của y cũng phải tiêu tán, chẳng thể không ném đi ánh mắt ngả ngớn mà nhìn thẳng vào đối phương.
“Nếu cậu dám dùng mấy thứ linh tinh gì đấy trên người tôi, tôi dám chắc sẽ cho cậu chết còn thê thảm hơn so với Smith và Naird.”
Haley nhếch khóe môi, bắt lấy cổ tay Ian, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ xương lộ ra, “Tôi biết. ‘Thịnh yến’ tôi hôm qua, là do chú Ian dũng cảm xả thân.”
“Tôi vẫn luôn dũng cảm.”
“Không sợ chết, chưa chắc đã là dũng cảm chân chính.”
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
Haley nhíu mày, tiếc nuối lên tiếng: “Ai vậy trời”
“Ngài Russell, thật ngại. Chúng tôi là nhân viên trên du thuyền Hừng đông. Đêm qua, chủ biên Joseph Sherman đã bị giết. Nhân viên bảo vệ của chúng tôi đã khải, anh đã đánh ngất bọn họ để vào phòng của ngài Sherman.”
Haley ngây ngẩn cả người.
Mà Ian ở bên cạnh đã nhanh chóng nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất mặc vào.
Sau lưng cùng dọc hai bên đùi trong đều vô cùng đau nhức khiến Ian phải thảng thốt kêu lên.
“Anh đừng mặc nhanh vậy chứ, tôi còn muốn nhìn mà.”
“Joseph Sherman chết rồi, cậu không thấy thú vị sao?” Thanh âm Ian vô cùng bình thản, tay mở cửa phòng bước ra ngoài.
“Này Tôi còn chưa mặc quần áo đó” Haley vội vàng kéo chăn che lại, chỉ để lộ mỗi cái đầu, chớp mắt bày ra bộ dáng đáng thương, khiến Ian một lần nữa dâng trào xúc động muốn đập y một trận.
Hai tên vệ sĩ cao lớn đi tới, thời điểm trông thấy Haley đang ôm chăn, đáy mắt họ lóe lên tia sửng sốt.
Trong khi đó, Ian đứng bên giường, quần áo sửa sang phẳng phiu, mặt lạnh lùng nói với người nào đó: “Cậu còn chưa chơi đủ sao?”
Haley giật giật khóe miệng, đáp lời: “Các người nói Joseph Sherman đã chết? Tôi không nghe lầm chứ? Tôi quả thật từng chạy đi tìm ông ta, thể nhưng khi ấy người kia còn sống rất tốt.”
“Hắn thật sự đã chết.”
“Chết như thế nào? Đừng nói là chết trong căn phòng rải đầy hoa, nửa người dưới bị đâm thành tổ ong vò vẽ, máu chảy thành sông, rồi dùng hoa phủ lên trên đi?”
Haley nửa đùa nửa thật.
Nhưng bả vai hai người bảo vệ rõ ràng đang cứng ngắc.
“Thật xin lỗi cậu Russell, chúng tôi không thể trả lời.”
“Cậu còn chưa nghe rõ sao? Hai người này chính là hai vị đêm hôm qua canh trước phòng của chủ biên Sherman đấy.” Ian lạnh lùng lên tiếng.
“À… Thì ra là vậy.” Haley xốc chăn lên ở ngay trước mặt họ.
Hai nhân viên bảo vệ kia thần sắc vốn hờ hững, mặt liền vô thức đỏ ửng.
Trong khi đó, Haley chậm rãi khoác áo vào.
“Nếu các người ngày hôm qua đều có tham gia thịnh yến, như vậy hẳn là muốn đưa tôi đi gặp Fitz Gubole đi.”
“Đúng vậy, cậu Russell. Ngài Gubole hy vọng có thể lập tức gặp cậu.”
Haley chống cằm nhìn về phía Ian.
“Ngài Gubole không cần gặp anh Connor.”
“Được rồi, tôi sẽ đi.” Haley thần thanh khí sảng đứng lên, ánh mắt đánh về phía gáy Ian, lướt dọc theo xương sống xuống dưới, dừng lại ngay vị trí dẫn lối đưa tâm tư bay xa nào đó, “Nghỉ ngơi tốt nhé. Để tôi đi nhìn thử một phen, xem coi cái gã Sherman dám tơ tưởng tới anh rốt cuộc chết như thế nào.”
“Đừng quên dặn bọn họ giữ nguyên hiện trường.”
“Đương nhiên rồi.” Ngón tay Haley quẹt qua cằm Ian, hôn một cái lên môi hắn.
Ian không hề tránh đi, thế nhưng trong lòng thầm phỏng đoán hai nhân viên bảo vị kia nhất định sẽ thuật lại một màn này cho Fitz Gubole. Chẳng biết sau khi Haley rời đi, bản thân hắn có bị Gubole phái người tới ám sát không đây.
Haley đi rồi. Biểu tình trên gương mặt y dứt khoát có thể dùng hai chữ ‘chói lóa’ để diễn tả. Đừng nói Gubole, ngay cả Ian cũng rất muốn ấn lên đó dấu giày của mình.
Thời điểm căn phòng yên tĩnh trở lại, Ian bắt đầu tự hỏi. Vừa nãy xem phản ứng của hai nhân viên bảo vệ, Haley hẳn đã đoán không sai cách thức Sherman chết. Chỉ là, bọn họ vốn đã kết luận Cecilia Alchild là hung thủ của hai vụ án giết Smith và Naird, nhưng hiện tại hung thủ mới lại dùng cùng một loại phương thức giết người… Ian có một dự cảm, đây không đơn thuần là bắt chước thủ pháp gây án, mà hung thủ chân chính của loạt án này đang ở ngay trên du thuyền.
Cecilia Alchild chỉ là một kẻ chết thay đáng thương mà thôi.
Hai nhân viên bảo vệ đi ngay đằng sau Haley, đưa hắn đến tận trước cửa phòng của Fitz Gubole.
Y lạnh lùng bước vào bên trong. Fitz Gubole ngồi trên xe lăn, lưng quay về phía cửa ra vào, mắt nhìn ra khung cảnh đại dương bên ngoài cửa sổ sát đất.
Lão không nói lời nào. Haley tự nhiên đi đến trước máy pha cà phê trong phòng, thảnh thơi tự làm cho mình một tách.
“Sherman từng nói, ta sẽ đem cậu làm hư. Xem ra đây đã thành sự thật.”
Haley nhếch môi cười, không nhanh không chậm đáp lại: “Tôi nghe nói chủ biên Sherman đã chết? Nếu đây là thật, tôi có thể xem qua hiện trường vụ án chứ?”
“Hiện trường vụ án? Phải biết cậu chính là một trong những người bị tình nghi đã giết hắn” Gubole xoay xe lăn lại, căm tức nhìn Haley.
Cho dù có uất hận thế nào đi nữa, trong mắt lão như cũ vẫn là thâm tình không thể buông bỏ.
“Đừng đùa, nếu ngài đã xem qua băng ghi hình, phải biết thời điểm tôi rời đi, Sherman 100% còn sống. Bởi vì lúc đi ra, tôi không hề đóng cửa, cho nên gã thế nào cũng phải tự đi ra khép cửa.”
“Cậu mang Ian Connor đi. Ta nhớ cậu từng nói bản thân đố kỵ hắn, hy vọng có kẻ hủy diệt đối phương. Nhưng chân tướng ta xem được lại chính là cậu cùng hắn lăn lộn trên giường. Haley, đây là hủy diệt trong lời cậu nói sao?”
Hai mắt Haley vẫn nhìn chằm chằm máy pha cà phê, căn bản không đem tức giận của Gubole để vào trong mắt.
“Tôi từng nghĩ ngài là đế vương trên cái du thuyền này. Nhưng sau đó bản thân lại phát hiện suy nghĩ kia thật sai lầm, bởi vì ngài căn bản không được trí tuệ đến vậy.”
“Có ý gì?” Gubole lăn xe đến bên cạnh Haley, ngước mắt lên nhìn y.
“Ngoại trừ Naird, tay chân thân tín duy nhất còn lại của ngài là Sherman đã chết. Vậy mà, ngài không hề chất vấn tôi có hay không giết gã, hay lần cuối cùng tôi gặp đối phương như thế nào, lúc đấy còn có những ai trong phòng, hoặc là những vấn đề kiểu như thế. Điều duy nhất ngài chú ý lại là việc tôi trải qua một đêm tuyệt vời với ai ngày hôm qua? Sherman đối với người không đáng giá thế sao?”
Thần sắc Gubole càng thêm lạnh lẽo, lão bắt lấy tay Haley kéo về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hiện tại chỉ muốn nghe lời giải thích của cậu.”
Haley hạ thấp người, một tay bắt lấy bả vai Gubole.
Mi mắt y rũ xuống, lộ ra bộ dáng mê người, ngữ khí thoát khỏi bờ miệng tựa như tiếng thơ ngân nga: “Tôi từng nói với ngài, tôi ghen tỵ với hắn, muốn hủy diệt đối phương. Thế nhưng, tôi căn bản chưa nói đến nguyên nhân thật sự đằng sau đó.”
“Nguyên nhân gì chứ?”
“Ghen tỵ với hắn chính vì người nọ có thể ảnh hưởng đến phán đoán cùng tư duy tôi hơn cả bản thân tôi. Muốn hủy diệt hắn, bởi lẽ tôi vẫn luôn mơ tưởng có được đối phương, loại khát vọng khiến bản thân trở nên điên cuồng. Thế nên, tôi không chịu nổi cảnh tồn tại kẻ khác chiếm một vị trí nào đó trong lòng hắn. Tôi muốn gắt gao giữ chặt người nọ trong tay, trừ phi bóp nát được hắn bằng không bản thân chẳng được lấy một phút giây an lành.”
Ngón tay Gubole run lên, thanh âm rin rít thoát qua kẽ răng, “Cậu là tên lừa đảo Tên lừa đảo chết tiệt thấp hèn nhất ta từng biết”
“Cuộc sống chúng ta luôn đầy rẫy những lời nói dối, ngài Gubole ạ. Chỉ là vài lời nói dối khiến chúng ta sống vui vẻ hơn. Cũng có đôi lúc khiến con người rơi xuống địa ngục. Ngài Gubole này, tôi muốn xem qua hiện trường vụ án của Sherman.”
“Này không thể. Hiện tại, ta chỉ muốn đem tình nhân của cậu ném xuống biển Ta sẽ để cho cậu tận mắt chứng kiến cảnh ấy”
“Ngài Gubole à, hình như có chút hiểu lầm ở đây rồi. Tôi nói tôi muốn xem hiện trường vụ án của Sherman, đây không phải là lời thỉnh cầu, mà là việc một công dân nước Mỹ như ngài phải làm tròn đấy.”
“Cậu có ý gì?”
Haley nâng tay, từ trong túi áo rút ra cảnh huy của Thanh tra Cục điều tra liên bang, đưa đến trước mặt Gubole, “Thật xin lỗi, ngài Gubole à. Tôi vì điều tra một vụ sát nhân hàng loạt mới nhận lời ngài lên chiếc du thuyền xúi quẩy này. Hiện tại, tôi hoài nghi cái chết của Sherman cùng những vụ án trước đều do một người gây ra. Cho nên, mời ngày cho tôi xem hiện trường vụ án, ngoài ra, hy vọng ngài đã cho người giữ nguyên hiện trường kia, đừng để lọt vào ngay cả một sợi tóc.”
“Cậu… Cậu…” Gubole biến sắc, “Ta muốn giết cậu”
Haley phá cười thành tiếng, “Đừng gấp vậy chứ, ngài Gubole. Tôi không hề hứng thú gì với mấy cái giao dịch trong thịnh yến của ngài, đây vốn không phải trọng điểm của cuộc điều tra. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cái chết của Sherman, Naird và Smith có phải do cùng một người gây ra không. Mặt khác, ba người này đều có liên quan đến ngài đi. Smith là học trò ngài đắc ý. Naird và Sherman đều là tay chân thân tín của ngài. Ngài không cảm thấy tên hung thủ kia đang dần dần loại bỏ những người thân cận bên mình sao? Có lẽ, bước tiếp theo, mục tiêu của hắn chính là ngài đấy.”
“Có kẻ muốn giết ta hay không, cũng chẳng phải việc của cậu phải lo lắng. Thứ cậu nên quan tâm lúc này chính là Ian Connor đang ở trong phòng đấy Hắn rốt cuộc chỉ là tình nhân của cậu, hay là người của Cục điều tra liên bang”
“Hắn vừa tình nhân của tôi, vừa là Thanh tra của Cục điều tra. Cho nên, tôi đề nghị ngài đừng đánh chủ ý lên hắn nữa. Chung quy, tội mưu sát một thanh tra liên bang, so với giết một thương nhân bất kỳ nào trên chiếc du thuyền này đều nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì Cục điều tra nhất định sẽ cắn chặt mông của ngài không buông, mãi cho đến khi toàn bộ bí mật của ngài bị phơi bày trước công chúng mới thôi.”
“Đừng dọa ta, cậu trai. Đối tượng tình nghi trên du thuyền này có nhiều người lắm, bao gồm tất cả khách của thịnh yến. Giải quyết cậu cùng Ian Connor không khó chút nào”
Haley mỉm cười, đem cà phê đã nấu xong rót vào trong tách, đi đến trước mặt Gubole.
Đúng lúc này, di động của Gubole vang lên.
“Ngài nên nghe điện thoại nha.” Haley thổi nhẹ cà phê trong tách.
Gubole âm u nhìn chằm chằm Haley, ấn nhận điện thoại.
“Ngài Gubole Có người đang thu mua cổ phiếu của tập đoàn Gubole khắp nơi Cổ phần của ngài đã rớt xuống còn 6%, chỉ cần thấp hơn nữa, đối phương liền trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn.Tập đoàn Gubole sắp bị đổi chủ rồi”
“Cái gì? Người kia là ai” Gubole hoài nghi lỗ tai của lão có vấn đề gì đó.
Gubole không tin có tồn tại một kẻ chỉ dựa vào tài lực cá nhân mà loại bỏ lão khỏi tập đoàn của mình
“Tên của hắn là…Haley Russell Trời đất Có thể làm được điều này cũng chỉ có Haley Russell của gia tộc Russell kia thôi”
Di động trong tay Gubole rơi xuống.
Haley nửa ngồi xổm, giúp lão nhặt điện thoại lên.
“Xin hỏi, còn vấn đề nào nữa không? Ngài Gubole?”
Nụ cười từng khiến Gubole ngẩn ngơ như trên thiên đường, đáng cười thay giờ phút này lại tựa địa ngục.
“…Cậu thật sự là người kia của gia tộc Russell sao?”
“Tôi không rõ ngài nói người kia là chỉ người nào. Bất quá gia tộc Russell chỉ còn một mình tôi. Rõ mang danh là đại gia tộc, bỗng chốc nhân khẩu chỉ còn mỗi một người, bi ai biết nhường nào, nhưng thật ít người có thể hiểu được.” Haley cầm điện thoại thả trở lại trên đùi Gubole.
“…Cậu rõ ràng…rõ ràng chỉ là một quản lý trên sàn giao dịch chứng khoán thôi mà Cậu như thế nào có thể…như thế nào có thể… Tôi rõ ràng đã cho người điều tra cậu…”
“Như vậy cho thấy bọn họ không đủ cẩn thận rồi. Bất quá, trong giới thương nhân, rất ít người từng gặp qua tôi. Tôi cũng không giống ngài, ngài Gubole à, thật thích xuất đầu lộ diện.” Haley cúi đầu, ghé vào bên tai Gubole nói nhỏ, “Chỉ cần tôi bỏ tiền thu mua thêm chút nữa, ngài liền biến thành trắng tay. Muốn đem ngài đá khỏi tập đoàn Gubole liền dễ như trở bàn tay. Trên đời này, người có thể thắng được tôi trong mấy trò tiền bạc như thế này, hình như còn chưa xuất hiện đâu.”
Sắc mặt Gubole đã hóa ra trắng bệch, tựa như lão vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng.
“Cậu rốt cuộc muốn gì?”
“Không có gì. Tôi chỉ muốn Ian có thể yên tĩnh ở trong phòng nghỉ ngơi, không bị ai quấy rầy.”
“Được thôi.”
“Còn nữa, tôi muốn xem qua hiện trường án mạng của Sherman. Gã chết ở trong phòng riêng sao?”
“Không. Gã chết trong bể bơi của khách VIP.”
“Hiện tại, tôi có thể đi xem chứ? Tất cả hiện trường lẫn thi thể của Sherman. Đừng nói với tôi, ngài đã cho bọn họ di chuyển hiện trường lung tung đấy.”
“Bọn họ chỉ vào xác nhận Sherman đã chế. Tin tức gã chết vẫn còn chưa truyền ra ngoài. Tôi không hy vọng trước khi đặt được mục đích của chuyến hành trình, khách trên du thuyền Hừng đông rơi vào hoảng loạn không cần thiết.”
“Quang trọng nhất là, không thể ảnh hưởng đến tâm tình của các khách VIP, đúng chứ. Bằng không, Thịnh yến sang năm sẽ chẳng còn đông vui thế này.”
Nói xong, Haley lại đẩy xe lăn của Gubole rời khỏi phòng, đi về phía bể bơi dành cho khách VIP.
Lúc này, Ian đang đứng tắm dưới vòi hoa sen.
Mặc dù cơ thể được dòng nước ấm áp tẩy sạch, hắn vẫn như trước có một loại ảo giác, Haley đang dồn toàn bộ sức lực ôm lấy chính mình. Hơi thở y, thậm chí cả cường độ nhấm nháp của đối phương đều rõ ràng như thật.
Ian chống hai tay trên vách tường, đầu cuối xuống, tay lau đi nước trên mặt.
Hắn nhìn chằm chằm hai cánh tay của mình, thậm chí ngay cả trên eo và bụng đều lưu lại đầy vết tích của Haley. Màu sắc rất đậm, có thể tưởng tượng được khi ấy y dùng lực lớn đến cỡ nào.
“Khốn nạn.” Ian nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng.
Thời điểm kéo thẳng lưng lại, hai đùi Ian đau nhức đến mức cất bước không nổi.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
Ian khựng lại một chút. Hắn tự hỏi ngoài cửa là ai. Haley không có khả năng nhanh như vậy đã quay lại. Nếu là người của Gubole, vậy thì hỏng rồi.
Tiện tay bắt lấy áo choàng tắm khoác lên người, Ian ra khỏi phòng tắm.
Thời điểm tầm mắt lướt qua vị trí tủ đầu giường, hắn phát hiện ngăn kéo bị mở ra. Ian nhớ rất rõ chính mình đã đem nó đóng lại. Đi tới cẩn thận xem xét, hắn phát hiện bên trong chính là súng của Haley
Ian ngây ngẩn cả người. Tên ngu ngốc kia đi gặp Fitz Gubole không buồn mang theo súng, y thật sự không lo lắng lão già kia sẽ gây bất lợi cho mình đi
Thế nhưng, Ian biết này là Haley cố ý để lại cho hắn.
Trái tim cứng rắn phút chốc mềm mại đi.
Chuông cửa lại vang lên.
Ian cầm lấy súng, lưu loát mở chốt, bước tới trước cửa. Hắn không buồn nhìn qua mắt mèo, nếu người bên ngoài không có ý tốt, rất có thể sẽ ngắm súng vào ngay mắt mèo bắn nổ đầu hắn.
“Ai đó?”
“Tôi đây, Quentin Xavier. Tôi nghe nói hôm qua anh bị Sherman cho lên dĩa, thế nên ghé thăm một chút.
còn tiếp…
p/s: bạn mới xong deadline giữa kỳ và bài tập nộp xong, hiện tại còn 1 bản kế hoạch hoạt động lửng lơ trên đầu nếu mọi người mấy hôm tới thấy 11h khuya mà chưa có truyện thì biết bạn đã bỏ mình bên này để chạy bên kia nhétự nhiên việc tới như núi lở cáo lỗi cùng mọi ng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...