Mê Án Đường Triều


"Ngài nói đúng một nửa.

Hung thủ trộm giày thứ nhất là để lừa người, quan trọng nhất là để giá họa cho người khác."
"Giá họa cho Lý Kính Dư? Tại sao, lẽ nào giữa hắn và Lý Kính Dư có uẩn khúc gì?" Bùi Đàm không hiểu.
"Không có uẩn khúc gì, chỉ là muốn mượn Lý Kính Dư làm vật thế thân thôi." Lời Trần Cẩn Phong nói có hơi khiến người khác hoang mang, nghe thấy ba chữ "vật thế thân", Lý Kính Dư tức giận đến mức toàn thân run lên.
"Tại sao lại chọn ta?" Lý Kính Dư cuộn tay thành nắm đấm, chỉ hận không thể đấm cho tên hung thủ thật sự ngã lăn ra đất.
Trần Cẩn Phong nhìn thấy dáng vẻ kích động của Lý Kính Dư, lắc lắc đầu: "Nếu không phải là đệ thì cũng sẽ là người khác thôi."
"Vậy hung thủ rốt cuộc là ai?" Bùi Đàm đặt ra đệ hỏi quan trọng nhất, các học sĩ đứng quanh cũng căng mắt ta tìm kiếm mục tiêu khả nghi.
Trần Cẩn Phong không trả lời ngay mà quay người về phía ánh nhìn sắc lẹm: "Bước ra đi, niệm tình huynh đệ, ta hi vọng huynh có thể tự thú nhận ta lỗi của mình."
Không có động tĩnh gì, Trần Cẩn Phong không còn cách nào khác, chàng thu cây quạt trên tay lại rồi chỉ về người đó, không ai khác chính là người đã tố cáo Lý Kính Dư - Tấu Lương Miễn.
Mọi người cùng ồ lên, ai nấy đều thì thầm nhận xét, họ không thể ngờ được hung thủ lại chính là nam tử áo mũ chỉnh tề đang đứng trước mặt họ đây.
Trương Liên Chi không dám tin vào tai mình, anh nhìn Tấu Lương Miễn rồi lại nhìn Trần Cẩn Phong, chỉ hi vọng Trần Cẩn Phong đã suy luận sai, nhưng những suy lí của Cẩn Phong thật khiến người khác không thể không tin.
Tấu Lương Miễn thấy đầu quạt chỉ vào mình, hừ một tiếng phản bác lại: "Trần Cẩn Phong, cứ coi như những gì đệ nói trước đó đều đúng, thì hung thủ cũng không thể là ta.

Ta hôm Tiểu Ngũ chết ta với đệ ở cạnh nhau, ta làm gì có thời gian đi giết người.


Hơn nữa ta với Tiểu Ngũ không thù không oán, sao ta phải giết hắn ta."
"Đây chính là điểm thông minh của huynh, huynh mượn cớ mời chúng ta ăn cơm thực chất là để củng cố bằng chứng ngoại phạm của huynh.

Tối hôm ấy huynh lấy lí do đi tìm Lý Kính Dư nhưng thực ra là đi giày của cậu ấy rồi tạo hiện trường giả bị dao đâm chết."
"Ta đi giày của Lý Kính Dư để tạo hiện trường giả, đúng là vẽ rắn thêm chân."
"Không, huynh là một người thông minh, nếu huynh không tìm vật thế thân, tội ác của huynh đến một ngày nào đó sẽ bị bại lộ.

Vậy nên huynh đã giấu giày của Lý Kính Dư đi để giá họa cho cậu ấy."
"Ngươi ngươi ngươi..

uổng công ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại muốn hại ta, ngươi có còn là người không hả?" Lý Kính Dư xông đến túm lấy cổ áo Tấu Lương Miễn, tức đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống kẻ hại mình.
"Đệ dựa vào cái gì mà chắc chắn đấy là ta?" Tấu Lương Miễn ra vẻ vô ta.
"Lúc đó chỉ có huynh và Lý Kính Dư ra ngoài, lúc ta điều tra dấu chân cũng có nghi ngờ cậu ấy, nhưng một chi tiết nhỏ đã khiến ta nảy sinh nghi ngờ với huynh?"
"Chi tiết nhỏ nào?"
"Huynh đã quan sát kĩ dấu chân chưa? Khi giày vừa với chân, ở giữa ngón chân và lòng bàn chân sẽ có khe hở, còn nếu chân to đi vào giày nhỏ, khoảng cách đó sẽ khá gần, thậm chí còn không có khoảng hở này.

Còn nếu chân nhỏ đi giày to, từ đầu ngón chân đến mũi giày sẽ có khoảng trống, mà dấu chân ở hiện trường vừa hay có hiện tượng này.


Từ đó ta đoán rằng người đi giày không phải Lý Kính Dư."
Tấu Lương Miễn nhìn chân mình, hỏi vặn lại: "Cứ cho là đệ đúng đi, nhưng Tiểu Ngũ bị hạ độc, người đã chết rồi thì ta có đâm thêm một nhát dao cũng không thể tính là giết người.

Chính kẻ hạ độc mới là tên đầu xỏ đứng sau mọi chuyện."
"Huynh nói đúng, kẻ hạ độc mới là thủ phạm chính, nhưng kẻ hạ độc đó cũng chính là huynh Tấu Lương Miễn." Trần Cẩn Phong nghiêm nghị nhìn Tấu Lương Miễn, nhìn vào con ngươi đen láy của chàng thật khó để đoán được những tâm tư ẩn giấu trong con người ấy.
"Nực cười, đệ nói Tiểu Ngũ sau khi trúng độc nửa canh giờ, độc sẽ bắt đầu phát tác, mà từ lúc hắn phục vụ món cuối cùng cho chúng ta đến khi phát hiện ra hắn, ta luôn ở cùng mấy người, lấy đâu ra thời gian hạ độc?"
"Không sai, huynh lợi dụng chúng ta để có chứng cứ ngoại phạm.

Ngày hôm đó khi Tiểu Ngũ dọn món lên, huynh phàn nàn thịt gà có mùi lạ, bắt Tiểu Ngũ phải ăn thử, nghe thì có vẻ như huynh bất mãn với chất lượng món ăn, nhưng trên thực tế đấy chính là thủ đoạn để huynh ra tay với Tiểu Ngũ.

Huynh đã hạ độc vào miếng gà mà Tiểu Ngũ ăn, khiến hắn trúng độc mà chết."
"Hừ, đúng là nực cười, suy luận kiểu này mà cũng dám nói ra, mấy người nhìn thấy ta hạ độc lúc nào, ta lúc nào cũng ngồi ở bàn, chưa hề ra khỏi chỗ để lấy thuốc độc, cũng không có thời gian để rắc thuốc vào thịt gà."
"Đúng đó Cẩn Phong, chúng ta đều ăn con gà đó mà, bây giờ chẳng phải vẫn khoẻ sao, có khả năng đệ suy đoán nhầm rồi." Trương Liên Chi lo lắng nói, không phải bản thân nghi ngờ suy luận của Cẩn Phong, chỉ là anh không muốn tin đây là thật, Tấu Lương Miễn sao có thể làm ra loại chuyện như thế.
"Chỗ gà mà chúng ta ăn tất nhiên không sao, chỉ có miếng đùi gà của Tiểu Ngũ ăn mới có vấn đề." Trần Cẩn Phong nhìn Tấu Lương Miễn, biết chắc Lương Miễn sẽ tìm cách để biện minh.

"Đùi gà ta cũng ăn, sao lại chẳng bị gì? Toàn là vu khống!" Tấu Lương Miễn tức giận, các học sĩ xung quanh cũng bắt đầu có chút hoài nghi.
"Lúc huynh ăn thì không việc gì, nhưng lúc đưa cho Tiểu Ngũ thì đã bị dính độc."
"Hahaha, đệ đang kể chuyện đấy à, lúc ta ăn thì không sao lúc đưa cho Tiểu Ngũ lại có độc.

Nói đi, con mắt nào của đệ nhìn thấy ta hạ độc, lúc đó mấy người đều mở to mắt nhìn, trừ phi ta là thần, không thì sao có thể hạ độc trong khoảng thời gian ngắn như vậy."
"Tất nhiên huynh không phải thần tiên.

Lúc huynh đưa miếng gà cho Tiểu Ngũ đã len lén tẩm chất độc vào đó.

Còn chất độc này trước đó đã được giấu tại một nơi mọi người đều nhìn thấy nhưng không ai chú ý ta.

Chỗ giấu này vừa hay để huynh thuận tiện ra tay với Tiểu Ngũ."
"Chỗ nào?" Tấu Lương Miễn hạ giọng, có chút luống cuống trong giọng nói.
"Móng tay huynh." Tấu Lương Miễn vừa nghe thấy, theo bản năng giấu móng tay vào lòng bàn tay.

Móng tay nhọn cắm vào da thịt, nhưng nỗi đau thể xác không hề hấn gì với nỗi lo sợ trong lòng.
Suy nghĩ một hồi lâu, Tấu Lương Miễn cuối cùng thở dài một tiếng, giọng nói yếu ớt pha chút mệt mỏi: "Đúng vậy, Tiểu Ngũ là do ta giết, vì hắn là một kẻ không đáng tin." Tấu Lương Miễn chậm rãi quỳ xuống đất, bắt đầu kể: "Là ta sai Tiểu Ngũ đi giết chủ quán, điều kiện là sau khi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ đưa cho Tiểu Ngũ 100 lượng bạc, còn hắn sẽ không bao giờ được đặt chân ta Trường An nữa.

Nhưng ai ngờ sau khi giết chết chủ quán, Tiểu Ngũ lại nuốt lời, hắn uy hiếp ta phải đưa cho hắn một nghìn lượng bạc hắn sẽ giấu kín mọi chuyện, còn không hắn sẽ báo quan.


Vì chút bạc, hắn đến cái mạng nhỏ của mình cũng không biết giữ, ta biết ta đã giao phó nhầm người, liền nảy sinh ý định giết hắn.

Lúc đầu khi giết chủ quán ta không lộ diện, là để phòng trừ sau này nhỡ sự việc có bị bại lộ thì bản thân cũng không bị liên luỵ.

Nhưng sự tham lam của Tiểu Ngũ khiến ta nhận ra chỉ vì một phút yếu lòng của bản thân mà dẫn đến cục diện như ngày hôm nay, thật sự hối hận, ta buộc phải ra tay để diệt trừ hậu họa.

Vậy nên hôm đó ta đã bắt đầu kế hoạch giết Tiểu Ngũ.

Ta đó Lý Kính Dư bị đau bụng là do ta cố ý bỏ thuốc xổ vào ly trà, để có thể đổ ta cho đệ ấy.

Mọi thứ đúng như ta dự đoán, tiến hành vô cùng thuận lợi, Tiểu Ngũ chết trong tay ta.

Mặc dù ta biết Cẩn Phong đệ tài trí hơn người, nhưng ta đã lên kế hoạch kĩ lưỡng như vậy, đệ chắc sẽ không điều tra được gì đâu.

Không thể ngờ được..

ta đánh giá thấp đệ rồi." Tấu Lương Miễn ngẩng đầu, nhìn Cẩn Phong bằng ánh mắt thân thuộc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui