Nghe xong, Trần Cẩn Phong biết ngay là do lúc ở bàn ăn mình không trả lời câu hỏi của Nhã Lâm nên mới khiền nàng phiền muộn. Chàng liền đứng dậy, ôm Nhã Lâm vào lòng: "Nhã Lâm, muội đừng nghĩ nhiều, ta chỉ coi Tiểu Đào là muội muội thôi. Ta không nói cho muội là vì sợ muội lo lắng."
Hơi xoay người lại, Nhã Lâm tựa vào vai chàng: "Phong ca ca, muội lo lắm, muội luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Muội thực sự rất sợ hãi."
"Không sao đâu." Trần Cẩn Phong vuốt lưng cho nàng, nói: "Không có chuyện gì đâu, muội cứ ở nhà đợi, ngày mai khi ta trở về sẽ bàn bạc hôn sự của hai ta."
Nhã Lâm ngẩng đầu, ngước đôi mắt mơ màng nhìn Trần Cẩn Phong: "Phong ca ca, muội biết tối nay huynh có việc cần làm, nhưng bất kể là chuyện gì huynh cũng nhất định phải trở về bình an. Nhã Lâm sẽ đợi huynh, mãi mãi đợi huynh." Nói xong nước mắt tuôn tràn khoé mi, tựa như một nỗi nhớ thương không nói nên lời.
"Ta biết rồi." Trần Cẩn Phong kéo tay áo lau những giọt nước mắt trên má giai nhân, an ủi nàng: "Muội đừng lo lắng, không sao đâu, ta bảo đảm ngày mai sẽ bình an trở về. Được rồi, giờ ta phải vào cung gặp Hoàng thượng, lát nữa muội dùng bữa xong thì nghỉ ngơi sớm nhé. Ngày mai khi muội thức dậy thì ta đã quay về rồi."
"Phong ca ca." Nhã Lâm định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định không mở lời. Nàng chỉ chăm chú nhìn Trần Cẩn Phong, ánh mắt đong đầy cảm xúc phức tạp.
Nhìn theo bóng lưng Trần Cẩn Phong rời đi, cuối cùng Nhã Lâm không nhịn được, nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn. Nàng khẽ nỉ non: "Phong ca ca, huynh nhất định phải bình an quay về. Phong ca ca, tạm biệt huynh."
* * *
Điện Tử Thần cung Đại Minh.
Bầu không khí hôm nay vô cùng căng thẳng. Lúc Trần Cẩn Phong vào cung, điện Tử Thần đã chật ních người. Những nhân vật xuất hiện trong điện khiến người nhìn phải giật mình: Tả Vũ lâm đại tướng quân Thường Nguyên Khải; Hữu Vũ lâm đại tướng quân Lý Từ; Binh bộ Thượng thư Quách Nguyên Chấn; Hữu Tán kỵ thường thị Giả Ưng Phúc; Tể tướng Sầm Hi, Tiêu Chí Chung, Đậu Hoài Trinh; Thái phó thiếu khanh Lý Lệnh Hướng; Quả nghị Lý Thủ Đức.
Trên điện, Lý Long Cơ đứng trước ngai vàng lặng nhìn quần thấn, bên cạnh là Thái Bình công chúa thần sắc uy nghiêm: "Chư vị ái khanh, nhiều ngày nay Đại Đường ta bị làm phiền bởi dư nghiệt Vi thị, Võ đại nhân, Lương đại nhân và Dương đại nhân đều chết thảm dưới tai chúng. Nếu không diệt trừ đám loạn đảng này thì sao bảo đảm được bình yên cho xã tắc Đại Đường?"
"Nguyện nghe theo lời công chúa." Các đại thân cùng quỳ xuống.
Thái Bình công chúa vuốt nhẹ cung sa, giọng nói đầy uy lực: "Chúng thần bình thân." Nói đoạn quay sang nói với Lý Long Cơ: "Hoàng thượng hãy phổ biến kế hoạch đi." Dặn dò xong, bay quay lại ngồi đoan trang trên ghế.
Lý Long Cơ gật đầu, cất tiếng dõng dạc: "Mời Quả nghị cập nhật tình hình dư nghiệt với mọi người."
Quả nghị Lý Thủ Đức nhận lệnh: "Nhận lệnh Hoàng thượng, thần dẫn theo thuộc hạ đi điều tra tình hình. Từ sau sự kiện diệt Vi, dư nghiệt Vi thị đã rút lui toàn bộ vào trong núi Thanh Thạch cách kinh thành khoảng ba mươi dặm. Bọn chúng chiêu binh mãi mã, thành lập một tổ chức phản động tân là hội Thanh Lang. Tên cầm đầu xưng là tông chủ, bên dưới có ngũ đường, lần lượt là Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung đường. Dưới ngũ đường lại thiết lập nhiều tổ chức khác. Hội Thanh Lang đặt căn cứ ở nơi hẻo lánh, để vào được núi có năm miệng hang. Theo thần phán đoán, năm miệng hang này tương ứng với năm lối vào của ngũ đường. Vì không thông thuộc địa hình nên thần đã sai người đóng giả làm tiều phu để do thám địa hình nhưng toàn bộ đều mất tích, đoán rằng đều đã bị hội Thanh Lang diệt khẩu." Nói xong ông dâng lên một cuộn giấy, trên giấy vẽ bản đồ địa hình hang ổ của hội Thanh Lang – núi Thanh Thạch. "Đây là kết quả thần thăm dò được, mời Hoàng thượng xem qua."
Lý Long Cơ gật đầu ngợi khen: "Lý đại nhân làm việc thật khiến trẫm yên lòng."
Lúc này, Tả Vũ lâm đại tướng quân Thường Nguyên Khải bước lên thưa: "Hoàng thượng, công chúa, nếu như ta đã không thông thuộc địa hình, quân định lợi dụng được ưu thế địa lý, hành động ngông cuồng, e rằng sẽ gây thiệt hại lớn đến quân ta. Mong Hoàng thượng và công chúa suy xét lại ạ."
Binh bộ Thượng thư Quách Nguyên Chấn cũng lên tiếng: "Thường đại nhân nghĩ nhiều rồi, hôm này Tả Hữu Vũ Lâm đại tướng quân đều có mặt, triều đình phát động trận thế lớn như vậy mà còn phải sợ một hội Thanh Lang bé nhỏ sao? Cho dù có phải đào từng tấc một cũng phải san bằng cả núi Thanh Thạch."
Lý Long Cơ gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định và hào hứng trước khi xuất chinh: "Binh bộ Thượng thư Quách Nguyên Chấn nghe lệnh, nhóm quân do ngươi chỉ huy đi đầu, vào núi do thám tình hình cùng Quả nghị Lý Thủ Đức. Tả Hữu đại tướng quân, Hữu Tán kỵ thường thị Giả Ưng Phúc, ba người dẫn quân vòng xuống chân núi, một khi có tin tức lập tức phân quân thành nhiều hướng, cùng xông vào hội Thanh Lang, nhất định phải bắt được bọn chúng. Bây giờ chúng ta cùng nghiên cứu cẩn thận tình hình cụ thể."
Mọi người nghe lệnh, đồng loạt tiếng lên trước đứng sát vào nhau vòng quanh cuộn giấy.
Khoảng hai canh giờ sau, toàn bộ tướng lĩnh nhận lệnh rời đi, chỉ còn lại Trần Cẩn Phong, Thái Bình công chúa và Lý Long Cơ.
Sau một hồi ngồi bên quan sát Lý Long Cơ, Thái Bình công chúa ngáp dài: "Hoàng chất xử lý công việc rất nghiêm túc, liền hai canh giờ đến bản cung cũng thấy buồn ngủ. Hoàng chất lại hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi, ngược lại có phần hào hứng, thật khiến ta bội phục.
Lý Long Cơ cười mỉm:" Cô cô nói thế tự nhiên cũng làm trẫm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, tạm thời về cung ngủ một giấc, đợi đến mai mời cô cô nghe tin tốt. "
Thái Bình công chúa chậm rãi đứng lên, bước ra khỏi điện Tử Thần.
" Hoàng thượng. "Trần Cẩn Phong gọi. Trong mấy canh giờ vừa qua, chàng vẫn luôn im hơi lặng tiếng lắng nghe ý kiến của người khác. Lúc này thấy bên cạnh đã không còn ai mới dám mở lời:" Hoàng thượng, nếu đã không cần đến thần, thần xin phép cáo lui. "
" Trần ái khanh đừng vội, đang không có việc gì, khanh đi dạo cùng trẫm đi. "Nói xong Lý Long Cơ bước nhanh ra ngoài. Trần Cẩn Phong mặc dù cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng đi theo.
Lý Long Cơ sai người dắt ra hai con ngựa tốt, điều khiến chúng phi như bay về hướng phủ Lâm Tri.
* * *
Phủ Lâm Tri.
Đến cổng phủ, Trần Cẩn Phong nhìn Lý Long Cơ bằng ánh mắt khó hiểu:" Hoàng thượng, ngài định? "
" Vào cùng ta. "Lý Long Cơ mỉm cười, gương mắt anh tuấn đầy vẻ phấn khởi.
Không nói nhiều lời, Lý Long Cơ dẫn Trần Cẩn Phong vào phòng ngủ, lật tấm ngăn giường lên, hai người tiến vào mật thất một cách thuần thục.
Đây là nơi ngày trước Trần Cẩn Phong ẩn trốn, bây giờ nhìn lại nó không hề thay đổi so với lúc chàng rời đi. Lý Long Cơ mở cửa mật thất, tiến vào mật thất số hai, từ mật thất số hai lại vào mật thất số ba. Sau khi mở cửa mật thất số ba liền lộ ra một con đường hẹp. Hai người bước đến đó, Lý Long Cơ chỉ tay vào vết đen trên đất, hỏi:" Đây là nơi ngươi chế tạo hỏa dược đúng không? "
Trần Cẩn Phong gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ khẽ bật cười, nói:" Không ngờ con đường được xây để thoát nạn lại giúp ích cho ngươi. "
Trần Cẩn Phong cười:" Hoàng thượng tha tội. "
" Người cảm thấy ta sẽ trị tội ngươi sao? "Lý Long Cơ vỗ vai Trần Cẩn Phong:" Trẫm luôn coi ngươi là huynh đệ, chỉ có ngươi có coi trẫm là huynh đệ hay không thì trẫm không thể biết. "
Trần Cẩn Phong đáp:" Hoàng thượng thương dân như con, thần nhất định cúc cung tận tuỵ. "
" Hi vọng như thế."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...