Trần Cẩn Phong gật đầu.
"Nói ra thì buồn cười lắm." Lý Long Cơ giải thích: "Võ Dương nhìn thì là một đại nam nhi nhưng lại cực kì yêu thích hương liệu.
Nước láng giềng vừa mới tiến cống hương liệu là hắn liền đánh hơi ra được ngay như chó vậy, cứ bám riết lấy ta muốn xin một ít.
Ta mới bảo hắn nữ tính quá, cố tình trêu hắn rồi giằng qua giằng lại, không may làm rơi vào giá cắm nến, cháy mất một ít."
Võ Dương cười ngượng ngập, mặt lập tức đỏ gay: "Cẩn Phong huynh biết được chuyện này thì cũng đừng nói cho người khác nhé, nếu không ta, ta không còn mặt mũi nào nữa đâu."
Lập tức Trần Cẩn Phong cảm thấy rất buồn cười, chàng cố nén tiếng cười rồi gật đầu.
"Đúng rồi, nếu không ai có việc gì thì chúng ta cùng như uống trà, có được không?" Lý Long Cơ đề nghị.
"Ý kiến hay đấy." Võ Dương tán thành.
"Được.
Hai người đợu nhé, ta về phòng lấy mấy món trà cụ quý đang được cất giữ cẩn thận." Nói đoạn, Lý Long Cơ bước ra khỏi thư phòng.
Võ Dương cười lớn: "Để thần đi giúp Thái tử." Nói xong, anh cùng theo ra ngoài.
Từ phòng ngủ đến thư phòng mất một đoạn.
Trần Cẩn Phong đi đi lại lại trong thư phòng cho bớt nhàm chán, chàng nhẹ nhàng ngồi trước án kỉ, trông thấy một quyển sách đặt trên mặt án kỉ.
Hẳn là quyển sách này đã được đọc rất lâu rồi.
Trần Cẩn Phong khẽ nâng quyển sách lên lắc nhẹ, sách tự động mở ra một trang.
Chàng bắt đầu hào hứng đọc, khi đang đọc đến đoạn hay thì chàng thất vọng ngẩng đầu lên.
Thì ra đây là một cuốn sách cũ, trang tự động mở ra này bị thiếu mất một phần.
Đúng lúc này Lý Long Cơ và Võ Dương bưng trà cụ đi vào.
Ba người nhìn nhau, hồi lâu sau Lý Long Cơ mới bình tĩnh nói: "À, đây là cuốn sách phụ vương tặng cho ta." Nói xong, anh bước lên trước, đặt trà cụ xuống rồi lấy lại cuốn sách từ trong tay Trần Cẩn Phong.
"Không có việc gì thì mở ra xem thôi."
* * *
Quay lại mật thất số một, Trần Cẩn Phong không chợp mắt được.
Mấy lần liền Lý Long Cơ muốn chàng chuyển khỏi chỗ này nhưng chàng lấy lý do ở quen rồi để ở lại.
"Bây giờ đã đến lúc phát huy công dụng rồi." Trần Cẩn Phong tự lẩm bẩm một mình.
Mấy ngày nay không biết vì lý do gì mà mỗi lần Lý Long Cơ nhìn thấy Trần Cẩn Phong trông chàng đều vui vẻ.
Có lúc chàng đi ra ngoài một lát, có những ngày lại chỉ ở trong nhà.
"Đệ bị sao vậy?" Lý Long Cơ nhìn Trần Cẩn Phong như thể chàng bị bệnh.
"Không biết nữa." Trần Cẩn Phong đáp: "Cả ngày chẳng muốn làm gì, chỉ buồn ngủ thôi."
"Đệ phải chú ý sức khoẻ đấy." Lý Long Cơ ân cần dặn dò: "Đã đi khám đại phu chưa? Không được thì ta xin phụ hoàng cho thái y đến."
"Đa tạ điện hạ." Trần Cẩn Phong trưng ra dáng vẻ mệt mỏi: "Đã để đại phu xem bệnh rồi, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, qua vài ngày là khỏi."
Quả nhiên mấy ngày sau Trần Cẩn Phong dần khôi phục lại trạng thái khoẻ mạnh, vẻ mệt mỏi hoàn toàn tan biến.
"Đệ hồi phục nhanh nhỉ." Lý Long Cơ trêu Trần Cẩn Phong.
"Thần đã nói mà, chỉ là vấn đề nhỏ thôi." Trần Cẩn Phong đáp lấy lệ.
"Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi." Lý Long Cơ mỉm cười, lại chợt thấy nét mặt Trần Cẩn Phong trở nên nghiêm túc: "Đệ sao thế?"
"Không có gì." Trần Cẩn Phong bình tĩnh lại, khoé miệng cong lên: "Thái tử điện hạ, hôm nay có thể uống trà của ngài không?"
"Hóa ra đệ đang nghĩ cái này à." Lý Long Cơ bật cười: "Đương nhiên là được chứ, ta đi lấy trà cụ đây."
"Không cần đâu." Trần Cẩn Phong đáp: "Hay là chúng ta vào cung cùng thưởng trà với Hoàng thượng nhé?"
"Sao tự nhiên lại nhớ đến phụ hoàng vậy?" Lý Long Cơ cảm thấy mơ hồ.
"Đến lúc đó ngài sẽ biết thôi." Trần Cẩn Phong chỉ cười: "Nhưng mà trước khi chúng ta đi, thần muốn gặp Nhã Lâm cái đã."
"Đệ làm sao thế, không gặp một lúc là không được." Lý Long Cơ lắc đầu bất lực.
* * *
Hoa viên sau phủ Lâm Tri vương
Trần Cẩn Phong lặng lẽ ngắm nhìn nữ tử xinh đẹp như hoa trước mặt.
Nàng đẹp đến mức khiến người khác mê mẩn, chỉ một cái chớp mắt cũng khiến bao người say mê.
"Nhã Lâm." Trần Cẩn Phong khẽ gọi, nắm lấy tay Nhã Lâm.
Đôi tay ấy thật đẹp, ngày còn nhỏ chàng cũng từng được nắm rồi.
Nhẹ vén sợi tóc rối ra sau tai Nhã Lâm, tay chàng không rời khỏi gương mặt tuyệt mĩ của nàng.
Sự dịu dàng ấm áp ánh lên trong đôi mắt đen tựa hắc trân châu.
Suốt bao năm nhung nhớ cuối cùng cũng có thể gặp lại, nhưng giây phút trùng phùng cũng là phút giây biệt ly.
Đã từng nghĩ đến bãi bể nương dâu, đã từng mơ đến một đời bên nhau, vậy mà hôm nay Phong ca ca không thể không nói một tiếng xin lỗi với Nhã Lâm.
Khẽ nhắm hai mắt lại, để mặc cho cảm xúc chảy trôi, chàng đặt môi mình lên môi Nhã Lâm, nước mắt không ngừng lã chã rơi.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Phong ca ca, cũng là nụ hôn cuối cùng, từ nay về sau sẽ không một người con gái nào có thể chiếm được trái tim chàng nữa.
Chàng mở mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc của Nhã Lâm cùng với hàng mi chợp nhẹ và hai gò má ửng hồng càng khiến nàng thêm phần kiều diễm.
Trần Cẩn Phong ôm chặt Nhã Lâm trong lòng, không muốn buông tay.
Thực sự không muốn, nếu như thời gian có thể ngừng trôi thì thật tốt biết bao.
"Nhã Lâm." Chàng khẽ gọi tên Nhã Lâm bên tai nàng: "Sau khi ta đi, muội hãy lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này càng xa càng tốt."
"Cái gì?" Nhã Lâm giãy dụa muốn đẩy chàng ra nhưng Trần Cẩn Phong vẫn ôm chặt khiến nàng không cử động được: "Sao huynh lại nói thế?"
"Đừng hỏi nhiều, muội chỉ cần biết lần này ta đi sợ là sẽ mãi mãi không thể trở về nữa." Trần Cẩn Phong nói, mắt chàng nhìn về phía xa xắm: "Nghe lời ta, rời khỏi đây và đừng bao giờ quay trở lại nữa."
* * *
Ngự thư phòng cung Đại Minh.
Sau khi thượng triều xong, Lý Đán quay lại thư phòng – nơi yêu thích nhất của ông.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái tử cầu kiến ạ." Thị vệ thông báo.
"Truyền." Lý Đán hơi nhíu mày lại, đáp.
Một lát sau, Lý Long Cơ dẫn Trần Cẩn Phong cùng bước vào thư phòng.
"Hài nhi tham kiến phụ hoàng."
"Thần Trần Cẩn Phong tham kiến Hoàng thượng."
Hai người cùng quỳ dưới đất, được Lý Đán đỡ dậy.
"Hai người đến đây tìm trẫm có việc gì sao?" Lý Đán mỉm cười nhìn hai nam tử anh tuấn trước mặt.
"Là thế này ạ." Lý Long Cơ cười đáp: "Hôm nay đột nhiên con nổi hứng muốn cùng thưởng trà với phụ hoàng."
"Ồ vậy sao? Được thôi." Lý Đán bật cười: "Xem ra con đã vào nghề rồi, có hứng thú với trà đạo, không uổng công vi phụ dạy con."
"Tất cả trà kĩ nhi thần học được đều do phụ hoàng chỉ bảo, phụ hoàng đừng trêu nhi thần." Lý Long Cơ mỉm cười.
Trần Cẩn Phong tiếp lời: "Ngoài việc luận trà đạo ra còn cần làm rõ một việc nữa ạ."
"Chuyện gì?" Lý Đán vừa ra hiệu cho hai người ngồi xuống vừa hỏi.
Trần Cẩn Phong và Lý Long Cơ cùng ngồi xuống bên cạnh án kỉ, đối diện với Lý Đán.
Chàng chậm rãi nói: "Thần chỉ muốn hỏi ngài một câu, có phải kế hoạch tiêu diệt Vi thị đã được ngài dự tính từ lâu rồi không?"
Lời vừa dứt, hai cha con Lý Đán đều kinh ngạc.
Lý Long Cơ vội nói: "Cẩn Phong, đệ không được nói linh tinh."
"Nói linh tinh sao?" Trần Cẩn Phong cười nhạt: "Ai ai cũng nói Tương vương có tấm lòng nhân hậu nhưng đều không biết trong bụng ông ấy chứa đầy âm mưu.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...