"Vương gia, Vi Hoàng hậu có mưu đồ đoạt vị, hiện nay bà ta đã trừ khử được Hoàng thượng, vậy thì tiếp theo đó nếu muốn xưng đến thực sự thì còn phải trừ khử người gây bất lợi cho bà ta.
Mà nhìn từ tình thế bây giờ, người khiến bà ta cảm thấy bị uy hiếp nhất chính là Tương vương và vương gia." Trần Cẩn Phong phân tích: "Với cả theo cảm nhận của thần, bà ta nhất định sẽ nhân lúc chưa tuyên bố chuyện Hoàng thượng băng hà để thực hiện công tác phòng bị.
Vậy nên sau này vương gia cần phải cẩn thận hơn nữa."
Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng gõ vào tường từ phía bức tường phía tây.
Trần Cẩn Phong ngay lập tức trở nên căng thẳng.
"Là tâm phúc của ta." Lý Long Cơ hỏi: "Có chuyện gì?"
"Bẩm vương gia, Thái Bình công chúa đến rồi ạ."
"Được, mời bà ấy vào."
Chỉ một lát sau, bức tường phía tây dần nâng lên, một nữ tử có dáng người mập mạp, gương mặt hiền dịu trang nhã bước vào.
"Trần Cẩn Phong bái kiến Thái Bình công chúa." Trần Cẩn Phong vừa định đứng dậy thì đã bị Thái Bình công chúa ngăn lại.
"Ngươi đang bị thương, không cần đâu." Thái Bình nói.
"Lâm Nhi bái kiến công chúa." Nhã Lâm ngoan ngoãn nhún người.
"Cô cô.
Hôm nay cô cô đến chó chuyện gì sao?" Lý Long Cơ hỏi.
"Đúng vậy." Thái Bình công chúa nhìn Trần Cẩn Phong rồi lại quay sang Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ lập tức hiểu ý Thái Bình, bèn nói: "Cô cô không cần lo đâu, Trần Cẩn Phong là người của phe ta."
Thái Bình công chúa gật đầu rồi nói: "Chuyện Hoàng thượng băng hà cháu cũng biết rồi đúng không."
"Vâng thưa cô cô."
"Ta muốn đến bàn bạc với cháu chuyện này." Thái Bình công chúa ngồi xuống ghế: "Vi thị làm loạn triều chính, An Lạc vô pháp vô thiên, bây giờ Hoàng thượng qua đời, e rằng bọn họ sẽ mưu quyền đoạt vị."
"Quả thực như vậy." Lý Long Cơ đáp.
"Mặc dù Hoàng thượng băng hà có lợi cho bọn họ, nhưng cũng là một cơ hội cho chúng ta." Thái Bình nói: "Nhân lúc khi chưa phát tang Hoàng thượng, chúng ta cần làm một bức di thư rồi công bố thông tin Hoàng thượng băng hà với tất cả mọi người trước Vi thị, nhân cơ hội này để kéo bè lũ của Vi thị xuống."
"Cô cô nói rất phải ạ." Lý Long Cơ gật đầu: "Chuyện này làm càng sớm càng tốt."
"Vậy nên hôm nay ta tới đây với hi vọng xử lí càng nhanh càng tốt." Thái Bình công chúa trầm tư nói: "Để đề phòng bọn họ đi trước một bước, hôm nay chúng ta phải chuẩn bị trước để sáng mai lúc thượng triều sẽ tuyên bố thông tin này."
"Cô cô đã có ý như vậy hẳn là không nhọc công đến đây chỉ để nói với chất nhi chuyện này nhỉ." Lý Long Cơ quả nhiên là người nhanh trí, Thái Bình công chúa bật cười: "Sáng mai khi thượng triều, bản cung sẽ mang bức di thư ra, các đại thần nhất định sẽ đặt nghi vấn, mong chất nhi có thể làm chứng cho ta."
"Chuyện này cô cô cứ yên tâm." Lý Long Cơ nói.
"Được rồi." Thái Bình công chúa lấy từ trong túi áo ra một bức thư, đặt trước mặt Lý Long Cơ: "Xem đi, nội dung của di thư có viết ở bên trên đó."
Lý Long Cơ ngạc nhiên trước tốc độ nhanh chóng của Thái Bình công chúa.
Anh nhận lấy bức thư rồi mở ra xem: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm cảm thấy bệnh tật trong cơ thể ngày một nghiêm trọng, sợ là thời gian không còn nhiều, để phòng bất trắc nên đã lập chiếu này.
Sau khi trẫm thăng thiên, để lại Vi Hoàng hậu và ái nữ An Lạc công chúa thực không yên tâm.
Trẫm ban cho họ vào ở điện Hàm Lãnh cung Bồng Lai, Hoàng vị sẽ do Hoàng thái đệ Lý Đán kế vị, mọi chuyện do đệ ấy làm chủ.."
Lý Long Cơ có vẻ ngập ngừng: "Nếu như các đại thần nghi ngờ thì sợ là chỉ có hai chúng ta sẽ không thế chống lại được tập đoàn Vi thị.
Bọn họ cứ nói chiếu này là giả thì phải làm thế nào?"
"Vương gia, ý của Thái Bình công chúa hẳn là cứ đưa ra di thư trước." Trần Cẩn Phong nói: "Nếu như phía Vi thị muốn can thiệp và khăng khăng không tin vào tính chính xác của di thư thì chúng ta có thể đề nghị khám nghiệm nguyên nhân cái chết của Hoàng thượng."
"Đúng." Thái Bình công chúa hài lòng gật đầu: "Trong di thư có đề cập đến việc Hoàng thượng tự cảm thấy thời gian không còn nhiều, nếu như bọn họ không tin thì có thể đề nghị kiểm tra nguyên nhân cái chết của Hoàng thượng một cách công khai.
Đám người Vi thị sợ âm mưu đầu độc Hoàng thượng của bọn họ bại lộ nên sẽ không dám, mà lại không tìm ra đừng bằng chứng chứng minh bức di thư là giả.
Như vậy quyền chủ động sẽ nằm trong tay ta, lúc đó trước mặt các quần thần, chúng ta có thể đưa Tương vương lên ngôi, phá vỡ quỷ kế của tập đoàn Vi thị."
"Cô cô quả là cao minh." Lý Long Cơ thán phục: "Cháu còn đang sợ không tìm được cách mạo tạo di thư, cô cô xử lý mọi chuyện thật sự rất khôn khéo."
"Công chúa, có điều trong bức di thư đề cập đến nơi Vi Hoàng hậu và An Lạc công chúa tới ở có phần không thỏa đáng." Sau một hồi trầm ngâm, Trần Cẩn Phong lên tiếng.
Thái Bình công chúa hỏi: "Có gì không thỏa đáng, như này có thể danh chính ngôn thuận đuổi bọn họ đi mà."
"Lời này chưa chính xác." Trần Cẩn Phong lắc đầu: "Tất cả mọi người đều biết dù điện Hàm Lãnh chưa được định danh nhưng là một lãnh cung trên thực tế.
Hoàng thượng hết mực yêu thương Vi Hoàng hậu và An Lạc công chúa, sao có thể đẩy họ vào lãnh cung được.
Làm như vậy chẳng phải càng khiến các đại thần thêm hoài nghi sao?"
"Ngươi nói đúng." Thái Bình công chúa suy ngẫm một lát rồi nói: "Nhưng làm thế nào mới khiến lời nói dối này hoàn hảo đây?"
"Công chúa, chuyện này vốn không phải việc gấp, nếu như trong di thư đã nói muốn Tương vương kế vị và mọi chuyện đều do ngài ấy làm chủ, thì cứ đợi đến sau khi ngài ấy lên kế vị thì đẩy Vi thị đi là điều đương nhiên thôi mà.
Vậy nên tất cả mọi chuyện cứ đợi sau khi Tương vương lên ngôi rồi tính tiếp, tuyệt đối không được vội vàng.
Huống hồ vây cánh của Vi Hoàng hậu trong triều rất đông, một khi sự việc gây náo loạn sẽ đều bất lợi với chúng ta."
Lời Trần Cẩn Phong hoàn toàn hợp với suy nghĩ của mọi người.
* * *
Trong tẩm cung Vi Hoàng hậu.
Vào đêm, hương thơm quyến rũ tràn ngập trong không khí.
Vi Hoàng hậu với dáng người yêu kiều nhẹ nhàng nằm xuống giường, nở nụ cười rạng rỡ.
Bà ta nghiêng mặt, yểu điệu nhìn nam tử đang cúi đầu cười tà mị, đôi mắt gã đẹp và sáng.
"Lão già đó chết, nàng giờ là của ta rồi." Nam nhân chậm rãi đưa tay đặt lên gương mặt xinh dẹp của Vi Hoàng hậu, vuốt ve một cách yêu thương.
Mặc dù đã vào tuổi trung niên nhưng làn da của Vi Hoàng hậu vẫn mềm mịn nhẵn nhũi như tơ lụa.
"Đừng như thế." Vi Hoàng hậu khẽ nắm lấy tay nam nhân, cười ngọt ngào: "Tiếp theo đây chúng ta phải làm thế nào?"
"Đừng nóng vội, hôm nay chúng ta nói chuyện khác gì, đừng có làm phụ lòng cảnh đẹp giờ vui này chứ." Nói đoạn gã nam nhân lao đến như một con sói đói.
"Võ Tam Tư." Vi Hoàng hậu giãy dụa, cuối cùng cũng vùng ra khỏi được hai tay gã nam nhân: "Trong lòng ta đang rất buồn, chàng không thể nói chuyện với ta sao?"
"Nương nương, Hoàng thượng đã chết rồi, nàng còn chuyện gì buồn nữa sao, cứ yên tâm mà ngồi vào vị trí Hoàng đế của nàng thôi." Nói xong, Võ Tam Tư lại chuẩn bị lao đến.
Vi Hoàng hậu vội vàng ngăn cản ông ta lại: "Dù Hoàng thượng đã chết rồi nhưng hậu sự của ông ta vẫn chưa xong.
Mấy ngày nay ta rất sợ hãi, nếu như người khác biết được thì liệu có nghi ngờ ta không?"
"Nàng sợ cái gì, Vi Ôn về rồi, đa số người trong triều đều là người của chúng ta."
"Ta không thể giấu chuyện Hoàng thượng băng hà cả đời này được."
Võ Tam Tư ngồi dậy im lặng không nói gì, xem ra chuyện này cũng khiến ông ta suy nghĩ.
Đúng vào lúc này thì bên ngoài có tiếng báo: "Hình bộ Thượng thư Bùi Đàm, Công bộ Thượng thư Trương Tích, Tả kim ngô Đại tướng quân Triệu Thừa Ân cầu kiến."
Võ Tam Tư và Vi Hoàng hậu nhìn nhau: "Bọn họ tới đây làm gì?"
Vi Hoàng hậu chạm vào mũi Võ Tam Tư, bật cười: "Chính ta bảo họ đến đất, chàng chẳng giúp được gì cho ta, ta chỉ đành nhờ người khác thôi." Võ Tam Tư nhéo nhẹ má Vi Hoàng hậu, lưu luyến đứng dậy nấp sau tấm bình phong.
"Truyền.." Vi Hoàng hậu đừng lên bước đến trước bàn trang điểm, trong gương là một gương mặt tuyệt mĩ.
Ba vị đại thần cùng nhau vào trong..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...