Mê Án Đường Triều


"Tiểu Thiến đừng khóc." Tang thị nhẹ xoa đầu Tiểu Thiến: "Nói cho đại nương nghe trong lòng cô đang nghĩ gì."
"Đại nương." Tiểu Thiến ngẩng đầu, lệ đã hoen đầy khóe mi: "Chứng kiến ca ca ngày ngày phải chịu đựng giày vò như thế, không bằng để Tiểu Thiến đi chịu thay cho huynh ấy."
Tang thị.

Hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: "Ta hiểu rồi, Tiểu Thiến, đừng lo lắng nữa, ca ca cô sẽ ổn thôi."
"Đại nương." Tiểu Thiến quỳ sụp trước mặt Tang thị: "Đại ân đại đức của đại nương, kiếp này Tiểu Thiến không biết lấy gì báo đáp."
"Mau đứng dậy đi." Tang thị khó khăn cúi người đỡ Tiểu Thiến dậy: "Cái mạng này của ta còn không phải được cô cứu sao? Người phải nói cảm ơn là ta mới đúng."
"Có điều.." Sắc mặt Tiểu Thiến kém hẳn đi.
"Có điều gì?"
"Bà định thế nào.." Nói xong, Tiểu Thiến cúi gằm mặt xuống.
"Chuyện này, ta cũng chưa từng làm chuyện thế này bao giờ, cũng không biết phải làm thế nào mới đúng." Thấy Tang thị không biết phải làm thế nào, Tiểu Thiến lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay lụa.

Mở chiếc khăn ra, bên trong có ba món đồ lần lượt là một túi giấy, một đinh vàng và một bức thư.

Tiểu Thiến cầm túi giấy lên đặt vào tay đại nương: "Túi này là thuốc độc, sau khi uống xong sẽ không cảm thấy đau đớn chút nào.

À, còn bức thư này, bà giao tới tay ca ca, đinh vàng này là quà ta tạ ơn đại nương.

Sau khi mọi việc hoàn thành, bà hãy cầm vàng rời khỏi chỗ này, đi càng xa càng tốt."

Nhẹ nhàng nhận lấy những món đồ từ tay Tiểu Thiến, Tang đại nương cảm thấy có chút đau lòng.

Dù gì nơi đây cũng là nơi bà đã sống mấy chục năm, mặc dù cũ nát nhưng cũng vẫn là nhà của bà.

Bây giờ bảo bản thân phải rời đi, trái tim không khỏi cảm thấy xót xa.
"Đại nương." Tiểu Thiến lại quỳ xuống trước mặt Tang thị: "Ân tình của đại nương, Tiểu Thiến sẽ mãi khắc ghi trong lòng.

Đợi khi lo liệu cho ca ca xong Tiểu Thiến sẽ đi tìm đại nương, đến lúc đó hai mẹ con chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, không còn thương tâm, không còn đau khổ, chúng ta hãy quên hết tất cả đi được không?"
"Quên hết tất cả đi." Tang thị nhẩm lại câu nói rồi gật đầu đầy kiên định.
* * * "Đây chính là những gì đã xảy ra." Tang thị bước ra khỏi hồi ức, quay trở về thực tại: "Nhưng lão không ngờ Tiểu Thiến lại lợi dụng lão, cuối cùng còn định giết người diệt khẩu." Hai hàng nước mắt ứa ra từ khóe mắt Tang thị, bà lão ôm mặt khóc rưng rức.
"Ha ha ha ha, Lý đại nhân, không phải ngài muốn biết chân tướng mọi chuyện sao? Được, để ta nói cho ngài." Tiểu Thiến bước tới trước một bước, ánh mắt đầy sự kiên định: "Sau khi Phàn Tam Nhi giết chết Phàn Nghiêm cứ tưởng rằng mình hành động rất kín kẽ, có ngờ đâu lại bị ngài vạch trần chân tướng.

Vậy nên ta đã lén đi tìm Tang thị, vốn nghĩ Tang thị và Phàn Tam Nhi không có liên quan đến nhau, đến lúc điều tra đến bà ấy thì bà ấy đã cao chạy xa bay.

Thật không ngờ rằng mấy người lại hành động nhanh như vậy."
"Tiểu Thiến ơi Tiểu Thiến, sao cô lại kém thông minh đến thế." Lý Kính Dư mỉa mai: "Sau khi Tang thị tới thì Phàn Tam Nhi chết, có là ai thì cũng sẽ nghi ngờ bà ấy thôi."
"Nhưng ta có cách khác sao, chẳng lẽ ta phải lộ diện?" Tiểu Thiến bỗng kêu lên một cách đầy kích động: "Ai mà biết được mấy người lại nghi ngờ Phàn Tam Nhi, ai biết được Phàn Tam Nhi bị các người bắt lại nhanh như thế.

Ta làm thế này cũng là hạ sách trong thượng sách, chỉ hi vọng chúng ta có thể hành động nhanh hơn các người một bước.


Vậy mà các người còn tinh hơn cả mũi chó."
"To gan, nhà ngươi dám mắng đại nhân." Một nha dịch bước tới lớn giọng quát.
"Tiểu Thiến, tại sao cô lại hại chết Phàn Tam Nhi?" Lý Kính Dư nghiêm nghị hỏi.
"Tại sao ư? Vì ta và Phàn Tam Nhi cùng nắm giữ một bí mật, vì bí mật này mà Phàn Tam Nhi đã chết, ta biết mình cũng không còn sống được bao lâu nữa." Giọng của Tiểu Thiến nhỏ dần, sắc mặt trông vô cùng thê lương.
Bí mật! Ngồi sau tấm rèm, ngón tay Trần Cẩn Phong chợt run lên, trước mặt chàng dường như lại hiện lên nụ cười của Tấu Lương Miễn.

Bí mật, lại là bí mật, trong quán trọ Duyệt Lai, Dương Tu và chủ quán cùng nắm giữ một bí mật, vì nó mà hai người mất mạng.

Tấu Lương Miễn cũng vì bí mật mà rời khỏi nhân thế.

Cái chết thảm của cha mẹ trong cung Dịch Đình cũng bởi vì một bí mật.

Lý công công Lý Dã vì bí mật đó mà không những hại chết cha mẹ chàng, bản thân hắn cũng bị mất một cánh tat.

Bây giờ Tiểu Thiến và Phàn Tam Nhi cũng giữ một bí mật.

Tại sao những người có bí mật đều chết thảm bên cạnh chàng, tại sao bản thân chàng luôn gặp phải những bí mật như thế vậy?
"Rốt cuộc các ngươi nắm giữ bí mật gì?" Lý Kính Dư hỏi.
Tiểu Thiến cười nhạt, tay phải nhẹ nhàng mò vào trong ngực áo, trên mặt cô ấy là một nụ cười tuyệt vọng.


Khi rút tay ra, trên tay đã có thêm một con dao găm dài.

Ánh sáng lạnh lẽo từ con dao làm chói mắt Lý Kính Dư, cũng khiến Trần Cẩn Phong cảm thấy nhói lòng.
Mọi người không ngờ được Tiểu Thiến còn giấu một con dao, muốn tới ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa.

Họ trơ mắt đứng nhìn lưỡi dao lạnh lẽo đâm xuyên qua cơ thể Tiểu Thiến, một dòng máu nóng đỏ tươi túa ra, nhuộm đỏ lưỡi dao, cũng nhuộm đỏ bàn tay trắng nõn như ngọc của Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến nở nụ cười, nhìn sâu xa về phía Lý Kính Dư: "Đại nhân, đã là bí mật thì Tiểu Thiến không thể nói ra.

Hãy cứ để bí mật này đi cùng với Tiểu Thiến, mãi mãi biến mất."
"E là cái chết của cô cũng không thể khiến bí mật này biến mất." Một giọng nói trầm ấm vang lên, mọi người đều ngước mắt nhìn về phía cửa lớn của đại sảnh.

Một chàng trai mắt sâu mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo bước vào cửa.
"Là Võ Dương." Lý Kính Dư gọi, hai mắt anh sáng lên: "Huynh quay lại rồi."
"Đúng, ta về rồi." Võ Dương bước vào đại sảnh, trên mặt nở nụ cười tươi: "Đồng thời ta cũng mang theo bí mật về cái chết thảm của Phàn Nghiêm."
Tiểu Thiến đang nằm vật vã dưới đất, cô ấy nén nỗi đau để ngẩng đầu lên, trong mắt là những cảm xúc phức tạp.

Là vui, là buồn, hay là ảo giác trước khi người ta bước vào cửa tử, không thể biết rõ được chính xác đó là gì.
Sau tấm rèm dường như có một cơn gió xuân thổi qua, mang theo một hương thơm thanh mát lan tỏa khắp sảnh sau.

Mùi hương sảng khoái ấy đánh thức trái tim đã ngủ yên từ lâu của Trần Cẩn Phong, chàng nở một nụ cười mê đắm lòng người.

Đoạn chàng quay người nói với Trương Liên Chi đang đứng bên cạnh: "Trương đại nhân, màn kịch hay thật sự sắp bắt đầu rồi."

"Không ngờ Võ tướng quân lại tới đây." Trương Liên Chi cười tự giễu: "Xem ra chỉ có mình ta là không biết gì thôi."
"Nhanh triệu đại phu tới, nhất định phải cứu sống cô ta." Lý Kính Dư nhanh chóng hạ lệnh.

Nha dịch hai bên cũng bước tới đưa Tiểu Thiến về phòng cô ấy.
Lý Kính Dư vội nói với Võ Dương: "Xảy ra chuyện thế này ta phải đi xử lý trước đã.

Tối nay xin Võ tướng quân hãy mời Cẩn Phong, Liên Chi tới thư phòng ta một chuyến."
* * *
Trong thư phòng Lý Kính Dư.
Dùng từ mới lạ và tao nhã để miêu tả thư phòng không hề cường điệu một chút nào.

Giá sách làm từ gỗ cây dương liễu tỏa ra mùi hương thanh mắt đặc trưng, một lượng lớn sách được bày biện ngăn nắp.

Bên cạnh giá sách, một bộ bàn ghế làm từ gỗ dương liễu được đặt dựa vào tường.

Trên bàn có đầy đủ bút, mực, giấy, nghiên, kế đó còn có một ngọn đèn dầu đang tỏa sáng leo lét.

Lý Kính Dư ngồi ngay ngắn trên ghế, đang chăm chú đọc một cuốn sách dưới ánh đèn.
Mùi hương từ lá trà lan tỏa nơi đầu mũi.

Lý Kính Dư hít một hơi thật sâu, tầm mắt rời khỏi cuốn sách mà tập trung vào người bưng trà: "Này, Tiểu Thiến thế nào rồi?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui