Nếu là sau khi khôi phục ký ức, nếu là Hạ Thần Hi lựa chọn Tiêu Tề, sao lại để cho Đường Bạch Dạ bắt nạt như vậy, chính anh cũng không động não suy nghĩ một chút liền ghen, bất quá Hạ Thần Hi một chút cũng không lo lắng, Đường Bạch Dạ bình tĩnh trầm ổn lại lý trí, tất nhiên sẽ không lộ ra sơ hở.
Đường Bạch Dạ nhất định đã làm xong vẹn toàn khâu chuẩn bị, bọn họ ít ngày nữa hẳn là có thể rời khỏi sa mạc.
Có Đường Bạch Dạ ở đây, Hạ Thần Hi đột nhiên rất chờ mong ngày mai.
Quá khứ, Hạ Thần Hi luôn hi vọng sa mạc là đêm tối, trong quá khứ cô vĩnh viễn muốn tất cả đều là ban đêm, Hạ Thần Hi vĩnh viễn có thể không cần mặt đối với bọn họ, bây giờ, cô lại hi vọng, ban ngày có thể đến nhanh một chút, Hạ Thần Hi cũng có thể nhanh một chút nhìn thấy Đường Bạch Dạ.
Bọn họ vừa trải qua một trận kích tình kịch liệt, Hạ Thần Hi bị đánh thuốc, vốn thể lực rất yếu, Đường Bạch Dạ mỗi lần làm đều như lang như hổ, vô cùng tiêu hao thể lực, Hạ Thần Hi mơ mơ màng màng cũng ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Thần Hi rửa sạch ga giường, cất gọn những y phục bị rách, Hạ Thần Hi đặt ở ngăn tủ tầng cao nhất, Tiêu Tề mua rất nhiều y phục cho cô, Hạ Thần Hi vốn cũng có rất nhiều y phục, bị rách một hai cái, ai cũng sẽ không chú ý.
Lại nói, cũng sẽ không có người tới kiểm tra gian phòng của Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi tắm rửa, tinh thần sảng khoái, lúc này mới nhớ tới, Đường Bạch Dạ rốt cuộc hôm qua đã cải trang thành ai để lẻn vào phòng cô? Trong phòng ngủ tối qua không có ánh đèn, Hạ Thần Hi không thấy rõ khuôn mặt, Hạ Thần Hi có chút tức giận, meo meo ở một bên ngao ô gọi.
Phúc chí tâm linh, Hạ Thần Hi đột nhiên minh bạch, vì sao hôm qua meo meo kích động như thế.
Nguyên lai là Đường Bạch Dạ.
Hôm qua, Hạ Thần Hi còn lấy đá đập anh.
Cũng không biết đập đau không có.
Meo meo quả nhiên rất có linh tính, biết Đường Bạch Dạ đã tới, cho nên mới hưng phấn như thế, Đường Bạch Dạ vừa tới, Hạ Thần Hi liền chạy đến bên cạnh Đường Bạch Dạ, Hạ Thần Hi ôm meo meo, vui sướng nói, "Ngoan bảo bối, mi so ra còn tỉnh táo hơn nhiều, mẹ cũng không thể nhận ra được anh ấy."
Hạ Thần Hi nhất thời cũng không thể nghĩ đến Đường Bạch Dạ đã tìm thấy cô.
Tự nhiên cũng là sơ sót.
Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ... Vừa nghĩ tới tên của anh, Hạ Thần Hi cũng là vui mừng.
"Meo meo, ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, không được đến bên cạnh Đường Bạch Dạ, biết không?" Hạ Thần Hi căn dặn meo meo, "Nếu không Tiêu Tề biết, chúng ta sẽ mất mạng, nghe lời nha."
Meo meo nghe hiểu, khôn ngoan gật đầu.
Hạ Thần Hi mở cờ trong bụng.
Hạ Thần Hi ôm meo meo xuống lầu ăn điểm tâm, Tiêu Tề đã chuẩn bị xong bữa sáng, hắc quả phụ đã ở phòng ăn, sắc mặt không tốt, tòa thành lý, chỉ có ba người bọn họ, người khác ở tại thành nhỏ bảo vệ, cũng không ở bên cạnh.
Tiêu Tề làm tốt bữa sáng cho Hạ Thần Hi, quay đầu lại kêu Hạ Thần Hi, đột nhiên giật mình, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt nghi hoặc nhìn, "Thần Hi, em có chuyện gì rất hài lòng sao?"
"Không có a." Hạ Thần Hi chững chạc đàng hoàng trả lời, như từ trước tới nay vẫn vậy, diện vô biểu tình.
Hắc quả phụ nhìn về phía Hạ Thần Hi.
Tiêu Tề ánh mắt thâm trầm, sắc mặt Hạ Thần Hi rất trắng, lộ ra mấy phần đỏ ửng, mặt mày tất cả đều là xuân tình, vui sướng, phảng phất tình yêu cuồng nhiệt, đang chờ mong cùng tình lang gặp mặt, bộ dáng kia, cùng Hạ Thần Hi mấy ngày trước hoàn toàn bất đồng.
Tiêu Tề cùng chung sống với Hạ Thần Hi mười mấy năm, biết rõ tính nết của Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi tất nhiên là có chuyện gì vui, mới có thể hưng phấn như thế.
Chỉ là, Tiêu Tề nhất thời cũng không cách nào đoán được.
Hạ Thần Hi dù sao cũng là người lý trí bình tĩnh, rất nhanh thu lại tâm thần, chỉ là biết Đường Bạch Dạ ở đây, Hạ Thần Hi thế nào cũng không thể ngụy trang ra rầu rĩ không vui vài ngày trước, sầu não không vui.
Hắc quả phụ nhíu mày nhìn Hạ Thần Hi.
Thừa dịp Tiêu Tề đi phòng bếp lấy sữa, hắc quả phụ lạnh giọng nói, "Nếu như không biết, tôi còn tưởng rằng Đường Bạch Dạ tới cứu cô, hừ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...