Đường Bạch Dạ cũng thông cảm cho Hạ Thần Hi, chẳng sợ Tiêu Tề có làm ra loại chuyện này, bọn họ dù sao có nhiều năm đích tình phân như vậy, bảo Hạ Thần Hi đối đãi Tiêu Tề như đối cừu nhân, đó là bất thực hiện.
Đường Bạch Dạ cũng không phải nhất định phải làm cho bọn họ trở mặt thành thù.
Chỉ cần Thần Hi bình an không việc gì, anh liền thỏa mãn.
" Bạch Dạ, em..." Hạ Thần Hi không biết nên giải thích như thế nào, cô hoài nghi Tiêu Tề bị trọng bệnh, cho nên, mới tính toán đối với Tiêu Tề tốt một chút, chính cô cũng không biết, vì sao lại có hoài nghi như vậy.
Nếu để trong lòng Đường Bạch Dạ không thoải mái, kia đều là lỗi của cô.
Khuyết điểm của Hạ Thần Hi.
"Cái gì cũng đừng nói nữa." Đường Bạch Dạ thề, "Lần này, anh sẽ không để cho người khác đến cướp em đi,sẽ giữ em mãi mãi bên cạnh mình, anh thề, sẽ không còn chuyện như vậy nữa, bằng không, anh Đường Bạch Dạ thề không làm người."
Lần này Hạ Thần Hi bị bắt đi, Đường Bạch Dạ vô cùng phẫn nộ.
Có một phần lửa giận là đối với chính mình, anh cảm thấy là do mình vô năng, mới để cho người khác đến bắt Hạ Thần Hi đi, lần trước Hạ Thần Hi chính mình rời đi, kia là không thể tránh được, anh cũng không có biện pháp.
Nhưng lần này ở nước A, ở dưới mí mắt của anh, Hạ Thần Hi lại bị mang đi, anh còn mất một khoảng thời gian rất lâu, mới nghe được tin tức của Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ có thể nói là rất tức giận.
Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể bảo hộ, anh sao có thể lãnh đạo cả Đường môn làm cái gì?
Đường Bạch Dạ đã chiếm giữ cả một khoảng trời giang sơn, nhưng người phụ nữ của mình lại không bảo hộ được, trong lòng anh đừng nhắc tới nhiều nghẹn khuất, Hạ bảo bối biết tâm tình của Đường Bạch Dạ, đã an ủi anh rất nhiều, bé cũng không tìm được người, Đường Bạch Dạ tìm không được người là bình thường.
Nhưng mà, an ủi như vậy, lại không thể an ủi tâm Đường Bạch Dạ.
May mắn, anh tìm được Hạ Thần Hi.
Sophie nói cho anh biết, tin tức Hạ Thần Hi, anh cơ hồ là cảm kích trời xanh.
Hận không thể lập tức mang Hạ Thần Hi về nhà, hôn mặt của Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ đã tự thề với chính mình, tuyệt đối sẽ không để Hạ Thần Hi lại rơi vào trong nguy hiểm, sự bất quá tam, anh muốn bảo hộ nữ nhân của mình.
" Bạch Dạ, lần này là chính em không cẩn thận, anh không được tự trách mình." Hạ Thần Hi nói, vô cùng ôn nhu, "Em rất vui mừng lần này bị Tiêu Tề mang đi, em mới có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện. Bằng không, em cả ngày lẫn đêm vướng mắc, chúng ta chắc sẽ nảy sinh nhiều hiềm khích."
"Có ý gì?"
Hạ Thần Hi nói, "Em đã khôi phục trí nhớ."
Đường Bạch Dạ chấn động, "Thực sự?"
Hạ Thần Hi nói, "Đương nhiên là thực sự, ngày đó đột nhiên liền nhớ lại chuyện trước kia, em đặc biệt cảm kích Tiêu Tề, nếu không phải nhờ anh ta, dự đoán em không thể nhớ tới chuyện trước kia, cũng không có biện pháp tiêu tan."
Đường Bạch Dạ ôm chặt Hạ Thần Hi, anh biết, quá khứ Hạ Thần Hi, tuyệt đối là một quá khứ không mấy vui vẻ, thống khổ so với vui vẻ muốn nhiều hơn, Đường Bạch Dạ vô cùng thương tiếc, hận chính mình lúc đó không thể liền bồi ở bên người Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi sẽ không phải trải qua quá nhiều phong sương cùng lăng nhục.
Hạ Thần Hi trong lòng ấm áp, cô biết Đường Bạch Dạ chính là niềm an ủi của mình, Hạ Thần Hi cười cười, khẽ nói, "Bởi vì chuyện tỷ tỷ, tâm em vẫn luôn có khúc mắc, trong lý trí, em vẫn nói với mình, không muốn chú ý. Nhưng kỳ thực, trong lòng em rất chú ý, chỉ là không có nói ra. Chính là bởi vì không có ký ức, em mới canh cánh trong lòng như vậy, nếu là khôi phục ký ức, em cũng sẽ không như vậy."
" Bạch Dạ, em không trách anh, thực sự."
"Chuyện tỷ tỷ, không phải lỗi của anh, là do tỷ muội chúng em duyên phận quá ngắn."
Đường Bạch Dạ vừa nghe, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngày đó Hạ Thần Hi gặp ác mộng, nói mê chuyện này, ngực Đường Bạch Dạ như bị người đánh một quyền, rầu rĩ đau, hết sức lợi hại, Đường Bạch Dạ mới biết, nguyên lai Hạ Thần Hi còn chưa có tiêu tan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...