Tất cả những hình ảnh của năm đó lại hiện lên trước mắt, Đường tổng rất ít khi nhớ tới chuyện của tám năm trước , bởi vì đã có quá nhiều đau khổ, bây giờ toàn bộ sự việc xưa lại ào ào xông tới.
Trong lúc nhất thời làm sao mà chịu nổi đây.
Có bao nhiêu là đau khổ cứ thế mà đè nặng lòng anh.
Thế mà Đường Bạch Dạ còn ngây thơ cho rằng, bọn họ có thể sống mãi với nhau đến bạc đầu.
Chẳng qua chỉ là việc người khờ nằm mơ mà thôi!
Quá nhiều nỗi đau phải kiềm chế trong lòng, đau đớn tích lũy quá nhiều, Đường Bạch Dạ giận đến mức cả người run rẫy, máu nóng cả người điên cuồng xông tới trên gương mặt, hai tròng mắt nhuộm thành màu đỏ ngầu, bất cứ lúc nào cùng có thể bắn ra những tia máu xuyên thủng người đối diện anh.
“A...” Đường Bạch Dạ bỗng thốt lên một tiếng hét như những tiếng rống của dã thú mất đi bạn tình của mình , thê lương như giọng nói của ma quỷ đến từ địa ngục, hai tròng mắt chứa đầy nỗi thù hận, đa phần làm cho người ta thấy sợ hãi, bởi sự điên cuồng, hung ác, tựa muốn đem toàn thế giới kéo vào trong thề giới bóng tối của anh.
Vân Dật hoảng sợ, vội vội vàng vàng nói, “ Bạch Dạ, cậu hãy bình tĩnh lại đi...”
Tay Vân Dật vừa mới chạm tới Đường Bạch Dạ, đột nhiên bị Đường Bạch Dạ vùng mạnh ra, nghiêm nghị như ma quỷ, Bạch Dạ đứng lên, lập tức điên cuồng chạy nhanh ra ngoài, Lâm Nhiên cuống quít đuổi theo ở phía sau, còn Vân Dật thì ở lại chờ đời tin tức từ Lâm Nhiên.
“Thực sự là oan nghiệt.” Vân Dật trầm giọng nói.
Hạ Thần Hi như thế nào lại là An Kỳ?
Người con gái mà bọn họ căm hận nhất, chính là An Kỳ a.
“Vì sao, tôi sẽ làm ra loại chuyện như thế?” Hạ Thần Hi miệng thì nở một nụ cười đắng chát tự hỏi mình, trên gương mặt thì đầy những giọt nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống , biểu tình tuyệt vọng đến cực điểm, làm cho người ta lo lắng, với Thần Hi mà nói, đây là một sự thật vô cùng tàn khốc.
Khi nghe Tiêu Tề nói về sự việc của tám năm trước , chính bản thân cô cũng không thể tiếp thu nổi, huống chi là Đường Bạch Dạ.
Nên như thế nào mà chấp nhận được nó đây?
Thần Hi không biết, thực sự là không biết.
Hạ Thần Hi hơi nhắm mắt lại, những dòng lệ lại điên cuồng mà trút xuống, cô muốn đứng lên, muốn rời khỏi biệt thự của Tiêu Tề ngay lập tức, lại phát hiện mình toàn thân một chút khí lực cũng không có, xụi lơ như một con búp bê vải.
Muốn đi cũng không có cách nào động đậy nổi.
“Thần Hi, em không có lỗi.” Tiêu Tề nói, “Chúng ta cũng không phải là dạng người thiện nam tín nữ gì, Đường Bạch Dạ không phải cũng chưa từng gặp qua gián điệp, ở Bắc Mỹ một năm không biết có bao nhiêu gián điệp được cài vào bên trong tập đoàn của anh ta, chúng ta và anh ta không cùng lập trường cần gì phải phân ai đúng ai sai để bản thân đau khổ như vậy?”
Hắc đạọ là nơi chốn đầy những cạnh tranh, đầy thị phi, nên cũng không có gì khó nói.
Nếu nói em là gián điệp căn bản là không có gì sai cả.
Chỉ có thể nói chúng ta và anh ta không cùng lập trường mà thôi, tám năm trước Thần Hi em cùng Đường Bạch Dạ không có một chút quan hệ, nếu em không có bản lĩnh lừa gạt người, luôn phải đề phòng kẻ thù , vậy em còn làm gián điệp để làm gì?
...
Hạ Thần Hi thì thào tự nói, “Tiêu Tề, anh đừng nói nữa có được không.”
Đừng nói bằng giọng đàng hoàng như thế, rằng tôi không sai, tôi không có lỗi.
Nếu là thật sự tôi không sai, tôi cũng đâu cần thống khổ như vậy.
Tám năm trước, từ lúc bắt đầu bọn họ đã là đối thủ, tranh đấu đến mức ta sống ngươi chết, đích thực đây đều là bản lĩnh của mỗi người, chỉ là, kết quả tạo thành hậu quả lớn đến nổi không cách nào có thể tưởng tượng được .
Nếu bản thân Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ không hề có bất cứ một mối quan hệ thân mật nào, thì cô đương nhiên có ưỡn ngực thẳng lưng nói rằng là cô không sai, mà còn có thể nói là anh đấu không lại tôi , là anh không có bản lĩnh, còn có thể nói rất lớn tiếng, rất khí thế nữa là.
Đáng tiếc, bây giờ cô làm không được.
Thần Hi không cách nào nói lớn tiếng mà tràn đầy khí thế như thế được nữa rồi.
Hạ Thần Hi gục đầu xuống đầu gối của mình tiếp tục khóc như mưa.
“Thần Hi em hãy rời khỏi Đường Bạch Dạ đi.” Tiêu Tề nói, lời nói rất đúng lúc, “Bây giờ anh ta đã biết rõ chân tướng thật sự , anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em, bởi vì em là An Kỳ, so với người khác thì em rõ hơn ai hết nỗi hận của anh ta dành cho cái tên này sâu đến mức độ nào.”
“Đừng nữa nói.” Hạ Thần Hi thê lương một kêu, bịch chặt hai tai lại không muốn nghe bất cứ một lời nào nữa, cô không muốn lại nghe về chuyện của tám năm trước nữa , càng không muốn nghe Tiêu Tề bảo cô phải rời xa Đường Bạch Dạ ...
Hạ Thần Hi dốc hết sức lực từ nền nhà đứng lên, tự ôm chặt bản thân, dáng đi lảo đảo rời khỏi biệt thự của Tiêu Tề, Âu Dương vẫn như cũ đứng dựa lưng ở ngoài cửa lớn của biệt thự, nhìn thấy Hạ Thần Hi ra, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng mím môi, không nói gì.
Anh ta nhận thấy được có một đạo tầm mắt vô cùng bén nhọn từ trên lầu truyền đến, cho dù Âu Dương không quay đầu lại, anh ta cũng biết ánh mắt này là của ai, cho nên, anh thậm chí không dám tới gần Hạ Thần Hi , nhìn cô từng bước lảo đảo rời khỏi biệt thự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...