“Tình nhi, em ở bên kia, có tốt không?” Đường Bạch Dạ khẽ nói, “Hi vọng kiếp sau, em không gặp lại anh.”
Nếu như không gặp anh, có lẽ, cô ấy sẽ sống rất tốt , chuyện gì sẽ không phát sinh.
“Đường ca ca, anh sai rồi, tỷ tỷ nhất định hi vọng, kiếp sau gặp lại anh, sẽ cùng anh yêu nhau, chẳng sợ trả giá sinh mệnh, chị cũng nguyện ý.” Lâm Lâm nói, tươi cười đau khổ, “Chị yêu anh, em rõ ràng rành mạch.”
Đường Bạch Dạ hơi nhắm mắt lại, nhớ lại hồi ức anh và Lâm Tình, lại phát hiện có chút mơ hồ. Kỳ thực, anh nhớ rất ít chuyện đã qua, sợ khó chịu. Mỗi lần nghĩ sâu, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, đơn giản không muốn, chỉ là không muốn, vô tình nghĩ cũng rất khó chịu, bây giờ lại nghĩ, anh phát hiện, liên quan tới ký ức với cô ấy rất mơ hồ .
Chỉ có hôn lễ kia, trong lúc đạn xuyên thấu trái tim của cô ấy, rất rõ ràng, thời gian đó như dừng lại, chấn động, không thể nói. Tất cả đều mơ hồ. Duy chỉ có một màn kia, rất rõ ràng.
Ký ức quá khứ khó chịu, anh rất ít nhớ, anh chỉ nhớ kỹ hồi ức hài lòng, tiếc nuối chính là, hồi ức anh hài lòng không nhiều, cho nên anh rất ít nhớ lại quá khứ, dần dần, quên mất nhớ lại.
Ngược lại, tám năm trước, anh gặp phải An Kỳ Nhi một lần, anh lại nhớ vô cùng rõ ràng. Anh nhớ nụ cười của cô, tươi đẹp, tiếu lý tàng đao(nụ cười đẹp chứa đao). Anh nghĩ, đây là hận. Khi hận một người, dễ dàng nhớ kỹ một người. Yêu một người, theo thời gian trôi qua, chậm rãi quên, hận một người, lại rõ ràng. Thực sự là châm chọc đến cực điểm.
Lâm Lâm nói, “Đường ca ca, anh sẽ không quên tỷ tỷ đi?”
“Sẽ không.” Đường Bạch Dạ nói.
Lâm Lâm mắt hơi đỏ, “Nhưng anh muốn kết hôn với Hạ Thần Hi , anh nhất định sẽ quên tỷ tỷ .”
Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, “Chị em là chị của em, Thần Hi là Thần Hi, các cô ấy cùng nhau tồn tại cũng không xung đột. Các cô ấy với anh ý nghĩa cũng không như nhau.”
“Em biết a, anh nhất định sẽ quên tỷ tỷ, em chỉ là cảm thấy tỷ tỷ rất không đáng.”
Đường Bạch Dạ rất phiền chán cùng Lâm Lâm nói đến vấn đề này, càng không muốn ở trước mặt Lâm Tình cùng Lâm Lâm nói đến, nhịn trong lòng có chút giận, Lâm Tình chưa khi nào tùy hứng yêu cầu anh làm cái gì. Cô ấy luôn luôn rất yên tĩnh, cũng không ầm ĩ, thỉnh thoảng rất đẹp đẽ đáng yêu.
Quá khứ qua năm tháng cũng có thể lãng quên, là người khác sinh một phần, đương làm chuyện gì cũng không phát sinh.
Lâm Lâm đau buồn, nhìn hình tỷ tỷ, thương tâm nói, “Em mấy ngày nay ngủ mơ, luôn luôn mơ thấy tỷ tỷ trở về, em ở trên đường cũng đã gặp tỷ tỷ, em cảm giác chị chưa chết, vẫn ở bên cạnh em, Đường ca ca, anh nói, tỷ tỷ có phải hay không còn chưa có chết?”
Đường Bạch Dạ nhíu mày, “Tiểu Lâm, em chỉ là quá tưởng niệm Tình nhi, không nên suy nghĩ bậy bạ, đối với em không tốt, cô ấy đã chết, sớm rời đi chúng ta, đã tám năm , trước đây em không như vậy, gần đây thế nào nói thấy Lâm Tình?”
Nếu không phải Lâm Lâm ở bên tai anh nói thấy Lâm Tình, nói rất sống động, ngày đó anh cũng sẽ không chạy theo, xem nhẹ Thần Hi, Thần Hi đau lòng, anh đã hối hận, chỉ là, lúc nhìn thấy bất kể là ai, đều muốn nhìn, dù sao vóc người giống nhau như vậy.
Lâm Lâm đỏ mắt, “Đường ca ca, anh không tin em sao? Em thực sự thấy tỷ tỷ.”
Đường Bạch Dạ nghĩ thầm, nếu là đêm hôm đó, anh không thấy cô gái giống Lâm Tình như đúc, anh cho rằng là thủ đoạn của Lâm Lâm, chỉ là anh nhìn thấy, anh cũng không cách nào phủ nhận, thực sự nhìn quá giống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...