Hạ Thần Hi nhanh chóng xoay người lại nhắm bắn một lần nữa thì nhìn thấy kể địch nâng khẩu AS50 lên ngắm bắn , thân thể nhanh nhẹn như mèo tránh được. Hạ Thần Hi không biết vì sao cô có thể gọi tên khẩu súng ngắm kia, liếc mắt nhìn cũng biết là đường kính bao nhiêu, uy lực gây sát thương là bao nhiêu.
Đây là súng trường ngắm bắn mà đội đột kích của cục tình báo hải quân Mỹ chuyên sử dụng.Đối phương thân hình nhỏ nhắn, một thân y phục dạ hành, tóc dài phiêu dật, hiển nhiên là phụ nữ.
Cô ở xa 100m như thế chỉ nhìn kỹ thuật bắn súng mà đoán ra, Hạ Thần Hi một quyền đấm trên mặt đất, ném súng qua một bên đi kiểm tra thương thế của Đường Bạch Dạ .
Bộ ngực của Đường Bạch Dạ bị một mảnh thủy tinh găm vào thật sâu máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi của anh.
Anh vốn bị tra tấn gần chết, động tác hơi chậm một chút đẩy Hạ Thần Hi cùng Đường lão ra phía sau nên không kịp tránh dư chấn cộng thêm bị thủy tinh đâm khiến Đường Bạch Dạ cảm thấy hoa mắt , ra mồ hôi lạnh nhễ nhại.
Đường lão chạy tới, Đường Bạch Dạ sắc mặt cực kỳ tái nhợt , nhìn Đường lão liếc mắt một cái lại hừ lạnh một tiếng.
Đường lão nói, "Mạng lớn như thế, không thể chết dễ dàng như vậy!"
Hạ Thần Hi đem anh ôm vào trong ngực, không dám đi động mảnh thủy tinh kia. Trong lòng Đường Bạch Dạ thầm kêu to
''Kiếp này lần đầu tiên té xỉu ở trong lòng phụ nữ đã đủ mất mặt, chẳng lẽ còn muốn hôn mê thêm lần nữa sao?
Ý niệm vừa thoáng qua, Đường tổng rất vinh quang ở trong lòng Hạ Thần Hi lần thứ hai ngất đi.
"Đường Bạch Dạ..."
Quá trình bị kẻ bắn tỉa phục kích rất ngắn, không quá năm phút.
Ở căn nhà hoang, thời gian các huynh đệ Đường môn nghe thấy tiếng nổ mạnh chạy đến Đường tổng đã ngất đi, bọn họ ba chân bốn cẳng đem Đường tổng lên xe rời đi.
Hạ bảo bối bị tiểu bảo cùng tiểu bối đè nặng không cử động được, Đường lão đi tới mới phát hiện trên mình tiểu bảo cùng tiểu bối tất cả bị thủy tinh cắm vào, bọn chúng đem Hạ bảo bối đè xuống đất rất kỹ .
Toàn bộ những mảnh thủy tinh đều đâm vào trên mình bọn chúng.
Đặc biệt là tiểu bối lông rất trắng bây giờ tất cả đều là một màu đỏ tươi, Tiểu bảo cũng không lạc quan hơn.Hai chú chó ngao Tây Tạng nhìn như không có tri giác nằm bò ở trên người, Hạ bảo bối không thể đứng lên.
Đường lão đột nhiên có một loại cảm giác đôi mắt thật nóng.
Vừa rồi trong nháy mắt đó, tiểu bảo cùng tiểu bối lao về phía Hạ bảo bối phản ứng so với Đường Bạch Dạ cũng rất nhanh.
Thực sự động vật nhạy bén hơn so với con người , thật trung thành.... .........chó nhà ai thật trung thành, thà rằng chính mình chết cũng phải bảo vệ chủ, cũng bảo vệ Hạ bảo bối rất kỹ .
Hạ bảo bối trừ đầu có chút đau ngoài ra lông tóc vô thương.
"Tiểu bảo, tiểu bối..." Hạ bảo bối thương tâm khổ sở, thiếu chút nữa rơi lệ không dám động vào thân thể tiểu bảo cùng tiểu bối , "Mammy, mammy, ô ô ô ô..."
Lần này không phải là khóc giả mà bé khóc thật. Các tâm can bảo bối của bé.
Hạ Thần Hi một lòng quan tâm Đường Bạch Dạ, thấy Hạ bảo bối khóc cuống quít chạy qua mới phát hiện tiểu bảo cùng tiểu bối bị thương rất nghiêm trọng, cô cùng một huynh đệ ôm hai chú chó lên xe, chia làm hai nhóm rời đi.
Một chiếc xe đi bệnh viện.
Một chiếc đi tìm bác sỹ thú y.
Hạ Thần Hi cùng Đường Bạch Dạ đi bệnh viện, Đường lão cùng Hạ bảo bối mang theo tiểu bảo cùng tiểu bối đi tìm bác sỹ thú y.
Có tiền dễ làm việc.
Đường lão dọc đường đi gọi điện thoại cho Đường Nhất Phong liên hệ một bệnh viện có bác sỹ thú y tốt nhất, đem bác sỹ thú y giỏi nhất của bọn họ đều đến thú y viện đợi lệnh.Lúc tiểu bảo và tiểu bối được đưa đến bệnh viện đã mất máu quá nhiều, chỉ còn thoi thóp một hơi, tính mạng bị đe dọa.
Bởi vì đường đi từ khu phía Nam đến nội thành rất xa, đi nhanh cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.
Hai chú chó ngao Tây Tạng vừa đưa tới liền được mang đi làm phẫu thuật.
Hạ bảo bối chóp mũi hồng hồng ngồi chờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch , Đường Nhất Phong thấy Đường lão cùng Hạ bảo bối cùng xuất hiện miệng thiếu chút nữa như nuốt phải trứng vịt, thế giới này thay đổi rồi hay sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...