Editor:..
Beta: thanh huyền
Hạ bảo bối yếu đuối nhấc tay, có chút e thẹn nói, "Mammy, daddy, bảo bối không thấy có vấn đề gì lớn, biết thì biết, dù sao daddy đưa con đi ra ngoài rất có mặt mũi, bị người biết cũng không có việc gì ."
Đường Bạch Dạ tức giận, muốn bổ nhào tới bóp chết con trai bảo bối.
Hạ Thiên ở trong ngựcanh cười lăn lộn , cha con hai người náo thành một đoàn.
Trong lòng Hạ Thần Hi vốn cótâm tình nặng nề cũng không cấm Hạ bảo bốináó.
Lâm Nhiên cùng Tiết Giai Vân ngồi một lúc liền đi, Đường Bạch Dạ nghĩ đến Lâm Lâm, cũng không ở lại Hạ gia.
Anh trở lại hoa viên biệt thự cảnh biển , có ánh đèn trong biệt thự.
Lâm Lâm ở phòng khách chờ anh, mắt hơi sưng đỏ.
"Đường ca ca..." Cô thấy Đường Bạch Dạ trở về, đột nhiên từ trên ghế salon đứng lên, đôi mắtủy khuất nhìn Đường Bạch Dạ, mảnh mai như một đóa hoa làm người ta muốn che chở .
"Tiểu Lâm, xin lỗi đã giấu em lâu như vậy." Đường Bạch Dạ đặt tay lên bả vai của cô vỗ vỗ, "Anh có cái khó của anh ."
"Vì sao?" Cô cắn răng nhìn Đường Bạch Dạ lên án, "Vì sao anh lại giấu em ?"
"Tiểu Lâm, anh không muốn lừa dối em, thậm chí sẽ không nói nặng lời với em như vậy ." Nếu không phải Lâm Lâm đối với bảo bối nói những lời đó, anh cũng sẽ không quát cô, lại càng không để lộchuyện này.
"Anh phản bội chị." Lâm Lâm lên án nói, "Đứa bé kia, là chuyện xảy ra tám năm trước đi, anh phản bội chị em, anh lừa chị ấy, cũng lừa em, lừa mọi người."
"Anh không có!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, ngược lại lại cảm thấy buồn cười.
Phản bội, cái gì gọi là phản bội.
Thời gian anh có Lâm Tình cũng có những phụ nữ khác.
"Khi em về nước, anh vẫn coi em là đồ ngốc, từ khi em muốn mua chiếc xe kia đã bắt đầu, anh nên nói cho em biết, chuyện về thằng bé kia , tại sao muốn giấu em, có cái gì không thể để cho em biết?"
Xưa nay Lâm Lâm vốn nhã nhặn, nay có chút bệnh tâm thần.
Đường Bạch Dạ nhíu mày, hơi có chút đau lòng.
Anh cũng không thích, anh thương yêu cô mấy năm nay, cứ thế nhìn côkhóc thê lươngnhư vậy .
"Chuyện mẹ con họ,anh không muốn giải thích." Đường Bạch Dạ nói, ánh mắt nhìn Lâm Lâm, "Tiểu Lâm, nếu như có thể, em vẫn luônlàtiểu Lâm anh thương yêu nhất."
"Anh có ý gì?" Lâm Lâm thanh âm có chút run rẩy.
Cô có dự cảm, tiếp theo cô sẽ rất khó chịu.
Đường Bạch Dạ nói, "Nếu như có thể, anh hi vọng em có thể cùng Thần Hi chung sống hòa bình."
"Anh nói cái gì?" Lâm Lâm cắn răng, chung sống hòa bình? Cô cùng Hạ Thần Hi? Sao có thể, sao có thể?
"Bọn em đối với anh có ý nghĩa khác nhau, nhưng đối với anh mà nóiquan trọng như nhau , anh không hi vọng gây thương tổn đến bất cứ người nào trong hai người , Lâm Tình chết anh phải đối mặt sự thật này. Em là em gái của cô ấy, anh hi vọng anh có thể thay cô,chiếu cố tốt cho em một đời." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, nói xong vô cùng chân thành.
"Anh sẽ coi em là em gáithân yêu nhấtcủa anh, che chở em cả đời."
Lâm Lâm cắn chặtrăng, nước mắt như từng giọt trân châu rơi xuống.
Em gái của anh?
Cô đối với tâm ý của anh cho tới bây giờ cũng không phải là muốn làm em gái anh.
"Em không muốn làm em gái anh." Lâm Lâm đột nhiên nắm cánh tayĐường Bạch Dạ , nước mắt rơi đầy mặt nhìn anh, "Đường ca ca, anh biết em yêu anh, anh biết em không muốn làm em gái của anh, em vẫn muốn thay thế chị em, chiếu cố anh, yêu anh. Hạ Thần Hi có thể làm được , em cũng có thể làm được, Hạ Thần Hi có tài cán gì mà có thể sinh con cho anh , em cũng có thể, anh không được cùng cô ta ở cùng một chỗ có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...