Sophia phục hồi tinh thần lại, lau nước mắt vừa mới rơi xuống, có một loại hoảng loạn cùng khiếp sợ không biết phải làm sao, ca ca nhất định rất tức giận, rất tức giận, anh tức giận cũng là đương nhiên.
Nào có người thật vui vẻ hẹn hò trở về, liền bày ra sắc mặt này.
Hạ Thiên đi tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cũng không nói, giống như chờ cô nói, hoặc là nói chờ cô giải thích, nhưng mà, Sophia cũng không nói gì, cúi đầu, bày ra một bộ dáng chống cự bên ngoài.
“Oa oa, anh làm em rất khổ sở sao?”
Sophia lắc lắc đầu, không, sự tồn tại của anh làm cho cô rất vui vẻ, tám năm, anh với cô không hề oán hận, còn rất thích, cô rất cảm ơn, cô rất vui vẻ, tuyệt không có nửa điểm không vui.
Tất cả không vui, đều đến từ chính cô mà thôi.
“Ca ca, xin lỗi.” Sophia nắm tay anh, nhẹ nhàng lôi kéo, đem anh cũng kéo xuống, nhàn nhạt nói, “Thực sự thật xin lỗi, đều là lỗi của em.”
Hạ Thiên thấy cô như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi, hơi cắn răng hỏi, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
“Em không nên cùng anh thân thiết như thế, em không nên cho anh hi vọng, đều là lỗi của em, là em tham luyến sớm chiều vui vẻ, lại xem nhẹ cảm nhận của anh, là em quá ích kỷ.” Nước mắt Sophia rơi trên mu bàn tay của anh, nóng hổi như muốn cháy làn da của anh.
Hạ Thiên trong lòng trầm xuống, cơ hồ hiểu ý của cô, anh lại lạnh lùng cười, “Đều nói yêu đương chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, anh cũng cảm thấy gần đây có chút ngốc, em có thể nói rõ ràng một chút không? Cái gì gọi là không nên cho anh hi vọng?”
Sophia cắn môi, không nói lời nào, Hạ Thiên thở dài một tiếng, giơ cằm của cô lên, nhìn nước mắt loang lổ đầy mặt của cô, “Bởi vì trái tim của em bệnh sao?”
Cô càng cảm thấy thống khổ vạn phần.
Nhưng lại không cách nào trốn.
Hạ Thiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, khẽ nói, “Đừng khóc.”
Anh phiền nhất là nước mắt của phụ nữ, phụ nữ thân thiết bên cạnh anh, cơ hồ đều kiên cường như nữ quân nhân, cũng không có một người thích khóc, thế giới của anh, nam nữ giới hạn đều rất mơ hồ.
Duy chỉ có cô gái trong lòng cho anh biết, cái gì gọi là phụ nữ, làm phụ nữ, cô cũng không thích khóc, nhưng mà, một nụ cười ở trong mắt của anh đều mềm mại như vậy, làm anh mềm lòng.
Nước mắt của phụ nữ, cũng có thể làm cho lòng người phiền toái.
Anh cuối cùng cũng biết, những lời này nói thật đúng.
“Ca ca...” Cô chăm chú cầm lấy cánh tay của anh, nước mắt làm ướt lồng ngực của anh, “Em một thân bệnh tật, em không biết...”
“Năm đó dì cả nói, em sống không quá mười tuổi, bây giờ, em đã sống mười tám tuổi.” Hạ Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, an ủi cô đang ủy khuất, “Nếu như em không yêu anh, với anh một điểm cảm giác cũng không có, em muốn rời xa anh, anh không lời nào để nói, nhưng nếu là bởi vì loại lý do này, anh không tiếp nhận. Oa oa, có ca ca ở đây, em sẽ không có việc gì, em sẽ sống được thật dài thật lâu.”
Sophia nín khóc, Hạ Thiên ôm cô, nhẹ nhàng vỗ, cũng không nói cái gì nữa.
Nhưng mà, lời như vậy, trấn an không được bất an cùng tự ti của Sophia.
Cô cũng không phải là một người tự ti, nhưng mà ở trước mặt Hạ Thiên, cô thật tình cảm thấy, cô một chút cũng không xứng với Hạ Thiên, ca ca của cô không nên có một người yêu như cô.
“Nếu như... Em thực sự sống không lâu?”
“Sẽ không.”
“Vạn nhất đâu?” Sophia cố chấp nhìn anh, trong mắt đã khóc, một mảnh trong suốt, thấy Hạ Thiên xót xa trong lòng đau thắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...