Không đến một giờ, Oa Oa mơ mơ màng màng đã phát sốt cao, tiểu thiếu niên vội vàng thông báo Tư Đồ Mặc, đưa cô bé đến bệnh viện tiêm, lực miễn dịch của Oa Oa thấp, mấy năm này Hạ Thiên vẫn dùng thuốc đông y cho cô bé, rất ít sinh bệnh. Mỗi lần thời tiết thay đổi, Hạ Thiên đều chuẩn bị sẵn sàng trước, đem cô bé chiếu cố rất khá, cô bé cực ít khi phát sốt hay cảm mạo. Lần này phát sốt, đem Tư Đồ Mặc dọa sợ.
Uống thuốc hạ sốt xong, thầy thuốc phát hiện vai Oa Oa sưng lên, hai bên đều là xanh tím. Lực cánh tay của cô bé còn không đủ nổ súng, sức giật bắn ngược lại, cô bé lại da mỏng thịt mềm khẳng định không chịu nổi. Thầy thuốc cầm rượu thuốc xoa cho cô bé những chỗ tụ huyết, Oa Oa mơ mơ màng màng ngủ.
Tư Đồ Mặc cũng không dám nhắm mắt, chỉ sợ thân thể cô bé có gì không tốt, rất muốn lập tức thông báo Hạ Thiên, nhưng mà Hạ Thiên ở ngoài thi hành nhiệm vụ, lại sợ Hạ Thiên lo lắng, chờ một chút, có lẽ không chuyện gì.
Oa Oa uống thuốc hạ sốt, đích xác hạ sốt, ra một thân mồ hôi, thầy thuốc cũng không dám cho cô bé thêm thuốc, chờ cô bé thức tỉnh.
Trời vừa sáng, chuyện cũng truyền khắp.
Huấn luyện đều đã mang bọn nhỏ đi huấn luyện, Tư Đồ Mặc trái lại không xuống, tâm tình vẫn rất tệ, này đàn xà rốt cuộc thế nào chạy đến, vậy mà thành mê án trên đảo, không ai biết.
Quản chế rất tốt, không có bất cứ dị thường nào, ban đêm huấn luyện cũng rất bình thường, không có một chút ngoài ý muốn, cũng không biết này đàn xà làm sao vậy.
Oa Oa mơ mơ màng màng hô một tiếng ca ca liền tỉnh lại, tỉnh lại nhìn thấy Tư Đồ Mặc, cũng an tâm.
"Khá hơn chút nào không?"
"Choáng váng đầu." Thanh âm của Oa Oa vốn ngọt ngào, vừa nghe làm người ta rất đau lòng.
Tư Đồ Mặc xưa nay đau cô bé, "Kia nằm, đừng ngồi dậy."
"Ca ca là hôm nay trở về sao?"
"Chạng vạng mới về đến."
"Vậy em không muốn ở bệnh viện." Oa Oa ngồi dậy, ca ca sẽ tức giận, mỗi lần ca ca tức giận, bé liền cảm thấy rất áy náy, bởi vì ca sẽ không phát giận với bé, cũng sẽ không giận chó đánh mèo người khác, liền đối chính mình sinh hờn dỗi, sau đó bé lại có chừng mấy ngày không thể ra cửa, bé sợ ca ca bộ dáng kia.
"Vậy không được, buổi chiều còn muốn uống một lần thuốc nữa." Tư Đồ Mặc nói, "Việc này em giấu giếm không được cậu ta, cậu ta đều nhìn ra bệnh của em."
Oa Oa tâm tình không tốt.
"Oa Oa, em biết nổ súng?"
"Ca ca dạy." Oa Oa cúi đầu.
"Nguyên lai như vậy." Tư Đồ Mặc ngay từ đầu không ngờ vấn đề này, là mặt khác một huấn luyện nhắc nhở bé, bé mới đột nhiên phát giác có điểm gì là lạ, vì sao trong phòng sẽ có súng? Tất cả đứa nhỏ, đều không cho phép mang vũ khí, chính là Hạ Thiên cũng không ngoại lệ.
Ai cấp Hạ Thiên khẩu súng kia? Còn đặt ở đầu giường?
"Súng chỗ nào tới? Oa Oa biết không?"
Oa Oa do dự một chút, cũng không giấu giếm, "Gia gia cấp."
Oa Oa nói gia gia, đương nhiên là lão sư phụ, ông cấp, những người khác tự nhiên không nói, chỉ là, Tư Đồ Mặc vẫn đang cảm thấy rất kỳ quái, "Ca ca vì sao dạy em nổ súng?"
Oa Oa cắn môi, không biết có nên hay không nói.
"Em cùng Tư Đồ sư phụ có cái gì không thể nói đâu, ta cũng sẽ không hại ca ca em."
Oa Oa lại do dự, nhớ tới lời Hạ Thiên, có chuyện gì, toàn giao cho cậu là được, Oa Oa liền nói, "Ca ca nói, ca không luôn luôn ở trên đảo, sợ có người với em không tốt, cho nên hỏi gia gia muốn vũ khí ở nhà. Ca Ca nói, nếu như ca không ở nhà, lại là ban đêm, mặc kệ ai tới, cấp một thương lại nói."
Đánh chết lại nói! Những lời này Oa Oa nuốt xuống.
Bình thường tiểu biệt thự là vùng cấm, ban đêm lại càng không có người đi lại, có người đi lại, chính là có quỷ.
Cậu có như vậy đề phòng, cũng là có nguyên nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...