An Tiêu Dao cảm khái, “Đây mới là đứa nhỏ chín tuổi nên có cảm xúc a, quả nhiên vợ ở trước mặt mình là chân thật nhất.”
“Này, không nên nói bậy nói bạ, cô ấy cũng không phải là vợ của cháu, cháu mới không cần loại này ngốc ngu xuẩn manh đâu. Vợ của cháu lại đẹp lại lễ phép lại thon thả.” Hạ bảo bối ghét bỏ nhìn cô gái nhỏ, muốn hất tay của cô bé ra, kết quả bỏ hai lần cũng không bỏ rơi được tay của cô bé coi như xong.
Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh đã sớm đã nhìn ra, khẳng định không phải vợ trong truyền thuyết, vợ trong truyền thuyết hẳn là thông minh đẹp lại thon thả, tuyệt đối không phải đáng yêu như cô gái nhỏ này.
Lấy tính cách của Hạ bảo bối, nếu là cậu bé nghĩ đối với một người tốt, tuyệt đối sủng nịch vô độ, sao có thể thô bạo như vậy đây.
“Ca ca, cái gì là vợ?” Tiểu manh oa ngửa đầu hỏi, nhìn bảo bối ánh mắt tất cả đều là tín nhiệm.
“Chính là cô gái ở cùng anh cùng nhau thời gian dài.”
“Vậy em muốn làm vợ của ca ca!”
“Anh mới không cần em loại ngốc ngu xuẩn manh này, đi bên kia.” Hạ bảo bối nhảy lên, hung hăng trừng cô bé, “Anna mới là vợ của anh, hiểu chưa?”
“Ca ca vì sao không thể có hai vợ vậy?”
“Oh, vợ của cháu hiền lành và tốt a, đều nguyện ý cháu nuôi tiểu tam, diễm phúc không cạn a, bảo bối nhỏ.” Hạ Thanh đùa giỡn.
Hạ bảo bối, “Em câm miệng cho anh! Hai vợ cũng không cần ngốc ngu xuẩn manh.”
Cố Thất Thất nói, “Cô xem cô bé thật đáng yêu a.”
An Tiêu Dao nói, “Chú lấy danh tiếng lão bà của chú đánh cược, cô bé sau này nhất định là vợ của cháu.”
“Lão bà của chú nổi tiếng sao? thế nào cháu không biết chuyện cô ấy nổi tiếng a.” Hạ bảo bối cười híp mắt nhìn Hạ Thanh, “Tiết tháo đều nát đầy đất, danh dự khóa tủ sắt đi.”
Hạ Thanh cười khúc khích, “Này, Hạ bảo bối, cháu cũng quá khoa trương, cô bé còn là một đứa nhỏ đấy, cháu cùng cô bé tính toán cái gì a, tiểu cô nương nhiều đáng yêu a, manh chết, nếu cô có con gái như vậy cô tỉnh dậy đều cười nha.”
“Ngốc chết.” Hạ bảo bối ghét bỏ cực kỳ, “Một lát cô thấy vợ chân chính của cháu mới biết cái gì gọi là vợ.”
“Vậy cháu vẫn kéo người ta làm gì?” Hạ Thanh cười nói.
Hạ bảo bối nhìn manh oa liếc mắt một cái, “Ai yêu kéo cô ta, cháu ném đều ném không xong được không? Từ sau khi cô ta tới đây, vợ của cháu đã lâu không để ý cháu.”
Tiểu manh oa rất ủy khuất, cắn ngón tay nước mắt lưng tròng, Hạ Thanh càng xem càng đáng yêu, ngồi xổm người xuống đến, khả năng Hạ Thanh khí thế quá mạnh mẽ, dọa Tiểu manh oa, hướng Hạ bảo bối bên người chà chà, nhút nhát nhìn Hạ Thanh.
Hạ bảo bối cuống quít nói, “Cô bé nhát gan, người lại ngu xuẩn, ngốc manh tự nhiên, em sẽ không muốn dọa người ta.”
Cậu bé nói, vỗ vỗ đầu của Tiểu manh oa, Tiểu manh oa thẳng thắn ôm hông của bé.
Hạ bảo bối giận, cho em ba phần màu sắc nhìn phường nhuộm phải không?
Hạ Thanh lộ ra tươi cười, “Cô bé thật là đáng yêu quá.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đều mũm mĩm, gò má nhìn đều muốn làm cho người ta nhéo một cái, cô vốn là rất ghét con nít, nhìn thấy cô đều cảm thấy có một tiểu manh vật thật sự tốt, cô nghĩ như vậy cứ như vậy đưa tay nhéo một cái, Hạ bảo bối nhanh nhẹn một tay kéo tay Hạ Thanh ra.
“Oa...” Tiểu manh oa đột nhiên khóc lớn lên, nước mắt rầm lạp rụng.
Trên khuôn mặt trắng nõn nà, xuất hiện hai vết rất rõ ràng của vết bầm.
Hạ bảo bối giận, “Này, cô có biết hay không tay này của cô là cầm đao nổ súng giết người a, cô không thấy cô ấy cùng bạch đậu hủ như nhau sao, cô nhéo cái gì a.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...