Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Sau khi chuyển tiền thành công, An Tiêu Dao soạn một tin nhắn của ngân hàng Thụy Sĩ gửi đến di động của Mang Phi, Mang Phi vừa nhìn di động kêu, hết sức hài lòng, phất phất tay, nói cho William, “Người ở trên lầu, tự anh lên nhận đi, chúng tôi đi đây.”

Mang Phi dẫn người nhanh chóng rời khỏi nhà hàng.

Hạ Thanh ngồi không yên, “Ô, anh cứ thả anh ta đi như vậy sao?”

“Để anh ta sống vì còn cần dùng.” An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, một tay bận rộn ở trên bàn phím, Hạ Thanh kháng nghị, “Anh ta làm hại bạn cùng phòng của anh bất mãn đến nông nỗi không thể làm ăn được gì như này mà anh cứ thả anh ta đi như vậy sao?”

An Tiêu Dao tay vừa trượt, gõ nhầm một số trong chỉ lệnh, quay đầu nhìn Hạ Thanh kia biểu tình quả thực là quá vi diệu, lão bà, rốt cuộc là ai bất mãn, anh cảm thấy rất thoải mái mà.

Cố Thất Thất mặt lạnh băng nói, “Tôi nghĩ hai người tiểu biệt thắng tân hôn nên làm vài trận, vậy mà không ngờ thời gian dài như vậy cũng chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm thôi sao, những vết cào trên người anh là do dâu? Cậu ở trên anh ấy à?”

Hạ Thanh, “...”


An Tiêu Dao, “...”

An Tiêu Dao quả thực không muốn nói chuyện cùng hai người phụ nữ này. Hạ Thanh hùng hổ muốn tìm người tính sổ, Cố Thất Thất có vẻ nghe lời An Tiêu Dao hơn, An Tiêu Dao nói không manh động, cô liền bất động, mặc dù cô cũng rất muốn đánh chết Mang Phi.

“Em gấp cái gì, anh ta phát hiện tiền đã không còn, chính mình sẽ tìm tới cửa, chúng ta hà tất phải tìm anh ta cho phiền phức.” An Tiêu Dao nói, ý vị thâm trường, “Mặc dù anh cũng rất muốn anh ta biến mất thật nhanh, thế nhưng, không cần vì một người như thế mà làm ô uế tay em.”

“Anh sai rồi, tôi hy vọng tự mình có thể giải quyết anh ta.”

Hạ Thanh không nói gì nữa, trong lòng mím môi không vui, đã có An Tiêu Dao bố trí, cô tạm thời liền nghe lời anh.

“Đi, chúng ta đi nhìn hai nhà khoa học một chút.”

William đã đưa người mang đến tầng dưới khách sạn. Ba người xuống lầu, đi tới đối diện, bình thường William cà lơ phất phơ, đối người làm công tác văn hóa còn là tương đương khách khí, anh nhìn thấy Hạ Thanh, hơi nhíu mày, lúc trước bọn họ còn chưa có gian tình, như nước với lửa. Khi đó William đã nghĩ lão đại nhà anh nếu không phải là phế nhân nhất định sẽ coi trọng người phụ nữa này, cô nương nhiệt tình như lửa như này thì người đàn ông nào lại không thích chứ.


Kết quả, thật đúng là nói trúng rồi.

Anh thực sự là tiên đoán đúng.

Hai nhà khoa học này có vẻ vô cùng kinh hoàng, vẫn hỏi William là ai, rốt cuộc muốn làm gì, William cười híp mắt trả lời, “Các ông yên tâm, chúng tôi là người tốt.”

An Tiêu Dao vừa nhìn thấy anh chính là người tốt, đại sứ thân thiện, anh lợi dụng kỹ thuật máy vi tính chính mình xác định không có xai lầm, đích thực là bản thân, gật gật đầu, “Xin chào hai vị tiên sinh, tôi là An Tiêu Dao.”

Các khoa học gia cũng không biết An Tiêu Dao là ai, Hạ Thanh nghĩ thầm, bọn họ làm nghiên cứu khoa học, đối với tình hình quốc tế không hiểu rõ.

Cố Thất Thất giải thích, cũng không lén gạt đi thân phận của bọn họ.

“Bọn họ vốn là muốn đem hai ông đưa đến nước cộng hòa Duy Lan, là chúng tôi cứu hai người.” Cố Thất Thất nhàn nhạt nói, “Hai vị tiên sinh, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, bị người nhỏ nước chi ân dũng tuyền tương báo( ý nói phải báo đáp người đã cứu mình), các ông hẳn là nên có chút báo đáp chúng tôi chứ?”

“Chúng tôi không hiểu ý tứ của các người, chúng tôi phải về nhà.” Một danh nhà khoa học nói.

An Tiêu Dao đạm đạm nhất tiếu, “Tôi nghe nói hai vị có rất nhiều cống hiến trong lĩnh vực nguồn sinh lực mới, cũng rất có thành quả. Tôi nghĩ hiện tại hai người cũng không có biện pháp về nhà, tôi có thể cung cấp cho hai ông đủ thiết bị, tài nguyên làm nghiên cứu, cũng bảo đảm sự an toàn cho các ông, các ông là chú ý tin tức cùng chung đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui