Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất ở châu Phi dạo chơi hai tháng, vui đến quên cả trời đất, thời gian hai người bọn họ cùng một chỗ trên cơ bản không có gì phiền não, mặc kệ ai có phiền não, người khác đều sẽ khuyên nhủ cũng có thể nhanh chóng ổn định tâm tình, hưởng thụ cuộc sống.

Chuyện của Lục Trăn, Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh đều bị đả kích nhưng theo thời gian cũng chậm rãi tiếp thu hiện thực. Cố Thất Thất ở châu Phi đi du lịch bụi, đi bộ lữ hành, Hạ Thanh cũng cùng đi với cô, trải qua một chuyến du lịch tâm tình của hai người cuối cùng cũng thả lỏng rất nhiều. An Tiêu Dao trên cơ bản một ngày gọi một cú điện thoại, chỉ cần biết Hạ Thanh đang ở đâu mỗi lần đều trùng khớp thời gian cũng không quấy rầy giấc ngủ của cô.

Mãi cho đến khi Long Tứ gầm thét muốn đi qua bắt người, Cố Thất Thất mới có tính toán trở về New York.

Hạ Thanh cười nhìn Thất Thất: “Người của cô thật giống rồng phun lửa lúc nào cũng có thể bạo hỏa, mới có bao lâu không gặp đâu a, tôi thấy nên học An Tiêu Dao một ít, có nhiều định lực, cũng không nghĩ thấy được tôi.”


“Đừng thấy được tiện nghi rồi khoe mẻ, tôi và cô không giống nhau đâu, tôi còn chưa kết hôn chạy đi đâu cũng không có quan hệ, còn cô đã kết hôn rồi a, Tiêu Dao có thể để cho cô đi thời gian dài như thế không biết cưng chiều cô bao nhiêu đâu.” Cố Thất Thất nói.

Hạ Thanh cười, có một chút thất lạc nhàn nhạt.

Hạ Thanh biết chuyện của Lục Trăn An Tiêu Dao không có quên lãng, mấy ngày nay cũng không có đề cập qua, bọn họ cũng cố ý tránh vấn đề này.

Hạ Thanh nghĩ thầm thời gian dài như vậy có lẽ liền trở về được rồi.

Cố Thất Thất nói xong cũng đúng, cô đi rồi thời gian dài như vậy,chính xác nên đi trở về xem.

Nói đến thực sự là đúng dịp, thời gian các cô ở Philippines vậy mà gặp được Mang Phi. Hạ Thanh lúc đó đang ở duới tàng cây hóng mát, thấy du thuyền vừa mới cập bờ có lẽ sẽ neo đậu một khoảng thời gian tính toán mượn du thuyền vui đùa một chút cho nên định thương lượng với một thanh niên nguời Philippines.

Cố Thất Thất trước nhìn thấy Mang Phi, Hạ Thanh theo ánh mắt của cô nhìn sang, hơi nhíu mày, tròng mắt đẹp xẹt qua một tia sát khí, sự kiện ở Thụy Sĩ trước kia, cô còn chưa có tìm người tính sổ, kết quả người liền chủ động đưa tới cửa.


Vô cùng tốt, người đến không hề phí công phu!

Mang Phi cũng là một cao thủ lính đánh thuê, đối với ánh mắt của người khác đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt ánh mắt của Hạ Thanh lại mang theo sát khí, anh ta nhìn thấy Cố Thất Thất cùng Hạ Thanh vậy mà không trốn, thần sắc kích động chạy qua đây.

Cố Thất Thất thầm nghĩ, thật không biết xấu hổ.

Hạ Thanh nghĩ thầm, hừ, thật không muốn sống.

“Thất Thất, Tiểu Thanh, thật không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp mặt ở đây, đã lâu không gặp.” Trên mặt Mang Phi mang vui sướng, dường như sự kiện ở Thụy Sĩ kia cho tới bây giờ không phát sinh qua, Hạ Thanh tự tiếu phi tiếu nhìn Mang phi.


“Huấn luyện, đã lâu không gặp.” Cố Thất Thất nhàn nhạt nói, thanh âm giọng điệu xưa nay của cô đều là một trục hoành, Mang Phi biết tính tình của Thất Thất, cũng không để ý, tính tình kích động khó có thể nói nên lời.

Hạ Thanh lạnh lùng cười: “Huấn luyện, anh cao hứng như thế là đi tìm cái chết sao?”

“Tiểu Thanh, em đây là ý gì?” Mang phi mơ hồ hỏi, có chút không hiểu.

Cố Thất Thất không có nghe qua chuyện xảy ra ở Thụy Sĩ, chỉ là nghe Hạ Thanh nói đã thấy qua Mang Phi một lần nhưng không nói cụ thể, cô liền an tĩnh lại, Hạ Thanh nói: “Không ngờ anh diễn xuất cũng không tệ. Tôi cho anh biết, đừng cho là tôi không biết thời gian ở Thụy Sĩ anh mật báo đám người ở vùng châu thổ kia tới bắt chúng tôi. May mà ngày đó chúng tôi ở trạm xăng dầu liền nhìn thấy bọn họ cho nên tránh được, bằng không chết như thế nào cũng không biết. Huấn luyện, tốt xấu chúng ta cũng có tình cảm thầy trò, không ngờ anh thất tín bội nghĩa như thế. Lúc trước anh dạy chúng tôi làm người đều phải nói tín nghĩa, không thể phản bội bằng hữu, xem ra anh không đem chính mình dạy dỗ tốt, lời nói cũng làm cho chó ăn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui