An Tiêu Dao mở máy vi tính ra, lấy con chíp, rồi phá hủy chiếc máy này luôn. Chạy thoát thân có song điện từ là trói buộc, anh trực tiếp đốt, những vật khác cái gì có thể tiêu hủy anh tiêu hủy toàn bộ. Vũ khí nào có thể mang ở trên người, anh cũng mang ở trên người.
Hạ Thanh đi vào tiểu biệt thự, tắt hết đèn dưới lầu, chỉ còn lại đèn trên lầu.
Cô cũng cấp tốc thu dọn đông tây, cô không có gì nhiều để thu dọn cả. Tất cả dữ liệu trong máy vi tính của cô đều là tư liệu của quân đội Mỹ, còn có việc cô lén buôn bán, chuyện này đối với người của cục an ninh thì không có giá trị.
Bọn họ biết cũng không sao cả.
Vì để ngừa vạn nhất, Hạ Thanh cũng học An Tiêu Dao, thẳng tay tiêu hủy máy vi tính, thay đổi y phục, gắn súng ống vào ủng. Hai người chuẩn bị xong, liền tắt hết đèn trên lầu, An Tiêu Dao ẩn thân ở rèm cửa sổ nhìn thấy Mai Phi đã rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đã đi rồi.
Mang Phi dường như cũng yên tâm, cuộc sống của bọn họ rất quy luật, thường thường cũng nghỉ ngơi rất sớm, có lẽ anh cũng không sinh nghi. Sau khi tắt đèn, xác định Mang Phi đã rời đi, hai người thu dọn đồ đạc xong, len lén ra cửa, lại lên xe máy cấp tốc rời khỏi trấn nhỏ.
Lần này là rời đi theo một con đường khác.
Mang Phi nghe thấy tiếng xe, liền nhìn về phía tiểu biệt thự bên này, nhưng không động tĩnh gì nữa. Bởi vì góc nhìn, nên anh chỉ nghe được tiếng xe. Trên trấn nhỏ của Thụy Sĩ này, có rất nhiều người trẻ tuổi có xe máy như vậy, nên khi nghe thấy loại tiếng xe này, Mang Phi cũng nghĩ là chuyện thường.
Hạ Thanh cài báo động ở cửa, sau khi bọn họ rời đi mười phút, có người xông vào cửa, cô biết, nhất định là bộ đội đặc chủng tới, mười phút, đủ bọn họ đi xa mấy chục cây số.
Cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, may mà đi được đúng lúc, bọn họ muốn đuổi theo cũng rất khó khăn.
Dù cho bọn họ có phát hiện ra tuyến đường hai người chạy trốn, chỉ cần không biết đường đi cụ thể là được, châu Âu nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, muốn tìm ra hai người thật không dễ dàng gì. Hai người vẫn cứ chạy xe máy theo phương hướng đã định.
Bọn họ đi dọc theo con đường cái chỉ trong một đêm đã tới biên giới Đức. Theo ý của An Tiêu Dao, tới biên giới thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, bộ đội đặc chủng nước Mỹ muốn hành động trên đất nước khác cũng không mấy dễ dàng nên việc đi lại của hai người không mấy trở ngại. Nhưng việc đi lại này cũng lãng phí một ít thời gian của bọn họ.
Trả tiền xong bọn họ tiến vào địa phận nước Đức, trực tiếp chọn một trấn nhỏ dừng chân,
Bọn họ cũng không chọn đô thị lớn, sợ phiền phức, nên chỉ chọn một trấn nhỏ có giao thông bốn phương thông suốt để ở, ngôn ngữ của bọn họ không có chướng ngại, đối với bọn họ thì dù là đi chỗ nào cũng không thành vấn đề. Chạy xe cả một đêm, cả hai đều có chút mệt mỏi rã rời. Sau khi vào biệt thự, hai người liền đi ngủ.
Buổi chiều hai người tỉnh dậy, vẫn sóng yên biển lặng.
An Tiêu Dao đã sớm nói với Lục Trăn nhìn chằm chằm tin tức bên kia, Lục Trăn báo lại cho anh biết bộ đội đặc chủng đã rút về nước Mỹ. Còn phía bên Thụy Sĩ cũng không thu được gì nên bọn họ trở về căn cứ. Cũng may An Tiêu Dao phát hiện ra đúng lúc, chạy được mau, nếu không, khẳng định là bị bắt.
An Tiêu Dao luôn cảm khái vận khí của mình không tệ, không ngờ lần này lại có thể gặp được bọn họ còn bị xác định địa điểm vây bắt, muốn rời khỏi, thật sự là rất khó, thế nhưng hai người vẫn trốn thoát được.
Hạ Thanh vẫn rầu rĩ không vui, trong lòng khó chịu. Cho dù An Tiêu Dao là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Hạ Thanh bên cạnh mình đang bạo phát tính tình, anh không biết, vì sao cô tức giận. Chẳng lẽ chuyện Mang Phi bán đứng cô lại quan trọng như thế?
“Hạ Thanh, muốn nói gì không?” An Tiêu Dao hỏi.
Hạ Thanh lạnh lùng cười, “Có gì tốt để nói đâu, anh không cảm thấy giữa người và người ý nghĩ thực sự rất bất đồng sao? Dù cho tôi đã rời khỏi quân đội, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ bán đứng chiến hữu của mình, chưa từng nghĩ qua.”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 2033: Nam truy nữ cách tầng sơn 36
An Tiêu Dao mở máy vi tính ra, lấy con chíp, rồi phá hủy chiếc máy này luôn. Chạy thoát thân có song điện từ là trói buộc, anh trực tiếp đốt, những vật khác cái gì có thể tiêu hủy anh tiêu hủy toàn bộ. Vũ khí nào có thể mang ở trên người, anh cũng mang ở trên người.
Hạ Thanh đi vào tiểu biệt thự, tắt hết đèn dưới lầu, chỉ còn lại đèn trên lầu.
Cô cũng cấp tốc thu dọn đông tây, cô không có gì nhiều để thu dọn cả. Tất cả dữ liệu trong máy vi tính của cô đều là tư liệu của quân đội Mỹ, còn có việc cô lén buôn bán, chuyện này đối với người của cục an ninh thì không có giá trị.
Bọn họ biết cũng không sao cả.
Vì để ngừa vạn nhất, Hạ Thanh cũng học An Tiêu Dao, thẳng tay tiêu hủy máy vi tính, thay đổi y phục, gắn súng ống vào ủng. Hai người chuẩn bị xong, liền tắt hết đèn trên lầu, An Tiêu Dao ẩn thân ở rèm cửa sổ nhìn thấy Mai Phi đã rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đã đi rồi.
Mang Phi dường như cũng yên tâm, cuộc sống của bọn họ rất quy luật, thường thường cũng nghỉ ngơi rất sớm, có lẽ anh cũng không sinh nghi. Sau khi tắt đèn, xác định Mang Phi đã rời đi, hai người thu dọn đồ đạc xong, len lén ra cửa, lại lên xe máy cấp tốc rời khỏi trấn nhỏ.
Lần này là rời đi theo một con đường khác.
Mang Phi nghe thấy tiếng xe, liền nhìn về phía tiểu biệt thự bên này, nhưng không động tĩnh gì nữa. Bởi vì góc nhìn, nên anh chỉ nghe được tiếng xe. Trên trấn nhỏ của Thụy Sĩ này, có rất nhiều người trẻ tuổi có xe máy như vậy, nên khi nghe thấy loại tiếng xe này, Mang Phi cũng nghĩ là chuyện thường.
Hạ Thanh cài báo động ở cửa, sau khi bọn họ rời đi mười phút, có người xông vào cửa, cô biết, nhất định là bộ đội đặc chủng tới, mười phút, đủ bọn họ đi xa mấy chục cây số.
Cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, may mà đi được đúng lúc, bọn họ muốn đuổi theo cũng rất khó khăn.
Dù cho bọn họ có phát hiện ra tuyến đường hai người chạy trốn, chỉ cần không biết đường đi cụ thể là được, châu Âu nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, muốn tìm ra hai người thật không dễ dàng gì. Hai người vẫn cứ chạy xe máy theo phương hướng đã định.
Bọn họ đi dọc theo con đường cái chỉ trong một đêm đã tới biên giới Đức. Theo ý của An Tiêu Dao, tới biên giới thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, bộ đội đặc chủng nước Mỹ muốn hành động trên đất nước khác cũng không mấy dễ dàng nên việc đi lại của hai người không mấy trở ngại. Nhưng việc đi lại này cũng lãng phí một ít thời gian của bọn họ.
Trả tiền xong bọn họ tiến vào địa phận nước Đức, trực tiếp chọn một trấn nhỏ dừng chân,
Bọn họ cũng không chọn đô thị lớn, sợ phiền phức, nên chỉ chọn một trấn nhỏ có giao thông bốn phương thông suốt để ở, ngôn ngữ của bọn họ không có chướng ngại, đối với bọn họ thì dù là đi chỗ nào cũng không thành vấn đề. Chạy xe cả một đêm, cả hai đều có chút mệt mỏi rã rời. Sau khi vào biệt thự, hai người liền đi ngủ.
Buổi chiều hai người tỉnh dậy, vẫn sóng yên biển lặng.
An Tiêu Dao đã sớm nói với Lục Trăn nhìn chằm chằm tin tức bên kia, Lục Trăn báo lại cho anh biết bộ đội đặc chủng đã rút về nước Mỹ. Còn phía bên Thụy Sĩ cũng không thu được gì nên bọn họ trở về căn cứ. Cũng may An Tiêu Dao phát hiện ra đúng lúc, chạy được mau, nếu không, khẳng định là bị bắt.
An Tiêu Dao luôn cảm khái vận khí của mình không tệ, không ngờ lần này lại có thể gặp được bọn họ còn bị xác định địa điểm vây bắt, muốn rời khỏi, thật sự là rất khó, thế nhưng hai người vẫn trốn thoát được.
Hạ Thanh vẫn rầu rĩ không vui, trong lòng khó chịu. Cho dù An Tiêu Dao là một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Hạ Thanh bên cạnh mình đang bạo phát tính tình, anh không biết, vì sao cô tức giận. Chẳng lẽ chuyện Mang Phi bán đứng cô lại quan trọng như thế?
“Hạ Thanh, muốn nói gì không?” An Tiêu Dao hỏi.
Hạ Thanh lạnh lùng cười, “Có gì tốt để nói đâu, anh không cảm thấy giữa người và người ý nghĩ thực sự rất bất đồng sao? Dù cho tôi đã rời khỏi quân đội, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ bán đứng chiến hữu của mình, chưa từng nghĩ qua.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...