Hạ Thanh không nói hai lời, kéo An Tiêu Dao đi ra ngoài.
Đây là một đại sự, mặc dù cô không muốn cùng bọn họ chính diện xung đột, nhưng tuyệt đối sẽ không để lộ cơ mật Vương bài. An Tiêu Dao là vì cô, mới đuổi tới Thụy Sĩ này. Nếu là xảy ra chuyện, lương tâm cô cũng không vui vẻ gì.
Hai người lên xe, Hạ Thanh giẫm chân ga hết cỡ.
"Tư liệu trọng yếu như vậy, sao anh có thể mang theo bên người?" Hạ Thanh giận dữ hỏi.
An Tiêu Dao cũng không ngờ sự xảy ra sự tình đột ngột như này, anh mang theo một chiếc máy vi tính chỉ huy bên cạnh, bình thường đi đâu anh cũng không mang theo, nhưng lần này theo đuổi Hạ Thanh là cuộc chiến lâu dài, vì thế, nên để đề phòng vạn nhất, anh liền mang theo chiếc máy vi tính này. Nếu có việc gấp cần xử lý, cũng là thuận tiện cho anh hơn.
Hạ Thanh lái xe, vòng quanh ngõ ngách, An Tiêu Dao gọi điện cho cấp dưới, yêu cầu bọn họ theo dõi hệ thống, nếu có biến động gì, trước tiên thông báo Lục Trăn. Anh cũng gọi điện nói chuyện qua với Lục Trăn.
Xe máy xem ra đi nhanh hơn so với xe tải, nhưng lại xuất hiện một chiếc xe tải phía trước bọn họ, An Tiêu Dao vô cùng lo lắng, nếu là kẻ địch nhận ra bọn họ thì bọn họ nên làm cái gì bây giờ.
Trên đầu anh và Hạ Thanh đều đội mũ bảo hiểm, hai người lái xe vượt chiếc xe tải lớn trước mặt, phía sau cũng không động tĩnh.
Bọn họ cũng không ngờ, kẻ địch của mình lại chạy qua trước mặt mình. Nơi này cách trấn nhỏ năm mươi km, Hạ Thanh vặn ga hết tốc lực, cũng chạy đến một trăm năm mươi, hai người một đường không ai nói chuyện với ai, liều mạng trở về. An Tiêu Dao ngồi sau tính cách, tính bọn họ có bao nhiêu thời gian, tới trấn nhỏ, không ngờ lại đụng với Mang Phi.
Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao như không có việc gì xuống xe.
Mang Phi chào đón, "Hai người đi hóng gió về à?"
Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao nhìn nhau, trong mắt biểu thị sự bừng tỉnh đại ngộ, hiển nhiên là Mang Phi bán đứng cô, lửa giận trong lòng Hạ Thanh nhen nhói, lại không thể làm gì, cô gật gật đầu, ý bảo An Tiêu Dao vào trong dọn đồ trước.
Cô cùng Mang Phi ở bên ngoài nói chuyện.
Mang Phi không biết bọn họ đã biết bộ đội đặc chủng đang tới tới, nên dễ dàng đối phó hơn.
An Tiêu Dao đi vào trong biệt thự, Hạ Thanh nhìn Mang Phi, ánh mắt rất lạnh, "Anh có chuyện gì, tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi, có chuyện gì, ngày mai lại nói."
Bây giờ cô muốn giành giật từng giây, dự đoán bộ đội đặc chủng đang cách chỗ bọn họ vài con đường, cũng không biết có quân chi viện không nữa, cô ở đây cùng Mang Phi lãng phí một phút đồng hồ là bọn họ có hơn một phần nguy hiểm.
Hạ Thanh tự nhận vô địch, nếu là một mình chiến đấu, cô sẽ không e ngại bất luận kẻ nào, chỉ là, nếu là quần công, bộ đội đặc chủng vùng châu thổ là bộ đội tốt nhất toàn cầu, bộ đội tác chiến đơn độc mạnh nhất, cô lại không thể để Mang Phi biết.
"Không ngờ đã tối rồi mà hai người còn có lòng dạ thảnh thơi đi hóng gió."
"Có liên quan gì tới anh chứ, tôi cùng ai ra ngoài dã ngoại cũng không liên quan tới anh. Mang Phi, anh thật làm cho tôi..." Hạ Thanh dừng một chút, cười lạnh một tiếng, "Tôi cứ tưởng anh đã hiểu ra mọi vấn đề mà rời đi rồi, không ngờ anh vẫn còn ở lại chỗ này."
"Tiểu Thanh, cô sẽ hối hận."
"Đúng vậy, tôi đã hối hận, cám ơn anh đã quan tâm." Hạ Thanh giọng điệu băng lãnh, "Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên một chút, tôi đang mệt muốn đi ngủ."
"Tiểu Thanh, tôi sẽ cho cô một cơ hội, cô thực sự thích cậu tôi, không chọn tôi?"
Hạ Thanh hừ lạnh một tiếng, "Chỉ cần không phải người ngốc nghếch cũng biết phải chọn An Tiêu Dao, gia thế anh ấy so với anh mạnh hơn rất nhiều lần, anh xem dáng người anh ấy cũng cao lớn, nói không chừng thể lực trên giường cũng tốt hơn anh nhiều lần. Anh tỉnh ngủ đi, đừng đến phiền tôi, tôi phải đi vào tiếp tục chuyện đấy đây, vừa mới lúc nãy không hưởng thụ đủ."
Hạ Thanh xoay người đi vào biệt thự, không để ý tới mặt mũi Mang Phi đã đen thui.
Nói qua vài câu đã mất tới năm phút đồng hồ.
Năm phút đồng hồ...
Bọn họ không có thời gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...